Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2664: Nháo Quỷ




Khánh Trần chầm chậm lại gần liền thấy có vài người đàn ông đang canh ở lối vào của trấn, họ đang chơi bài với nhau.

Họ thấy Khánh Trần toàn thân lấm lem liền cười lớn gọi những người bên trong ra:

"Lại một tên đào vàng nữa đến, bọn trong kia mau ra chào hỏi cái nào!"

Khánh Trần đứng bên ngoài tiểu trấn nghi hoặc hỏi:

"Ở đây có người phát lương không?"

Mấy gã đàn ông cười lớn nói:

"Đúng là chả biết gì cả. Ở trấn đào vàng này phải xuất phát cùng mọi người, bên trong vùng đất cấm nếu có nhặt được thứ gì thì nó sẽ là của ngươi luôn, sau khi bán đi chỉ cần chia 50% số tiền bán được cho trấn là được, không có lương."

Khánh Trần cảnh giác nói:

"Tại sao lại phải nộp những 50%? Như vậy là quá nhiều."

Gã đàn ông cười lớn, hắn nhổ một ngụm nước bọt xuống đất nói:

"Đã vào Cấm Địa số 001 bao giờ chưa? Con đường đó là các ông đây phải dùng cả tính mạng mình mò ra, có thế ngươi mới sống sót trở ra được. Đây là lý do vì sao bọn ta lấy 50% tiền lời."

Khánh Trần như thở phào nhẹ nhõm hơn hẳn:

"Có thể sống sót trở ra à?"

"Yên tâm đi."

Gã đàn ông đáp.

Lúc này, một ông lão run rẩy từ từ đi ra. Đám gác cửa nhìn thấy ông lão liền đặt ngay những lá bài trong tay xuống:

"Sao người lại đích thân ra đây vậy, Cẩu Oa đâu?"

Lão già phất phất tay nói:

"Bên trong lại nháo quỷ rồi, Cẩu Oa đang xử lí."

Khánh Trần thoáng ngơ ra:

"Nháo quỷ?"

"Không phải quỷ thật, cứ vào rồi ngươi sẽ biết."

Lão già đánh giá một lượt Khánh Trần:

"Sao lại đến đây?"

"Muốn kết hôn nhưng không mua được nhà ở quận 5."

Khánh Trần đáp:

"Em trai ta cần tiền trị bệnh, ta cần tiền."

Lão già hừ nhẹ một tiếng:

"Ở đây có ai là không cần tiền? Nhớ kĩ, vào đây rồi thì đừng coi mạng của mình là mạng nữa. Đám người vừa rồi nói có thể đưa ngươi sống sót trở về, chuyện này ta không dám bảo đảm chắc chắn."

"Có kiếm được tiền không?"

Khánh Trần nóng lòng hỏi.

"Kiếm tiền? Cái này phải xem số rồi. Mạng của ngươi đáng giá bao nhiêu tiền?"

Lão gà liếc hắn một cái:

"Bọn nó đều nói quy định cho ngươi hết rồi đúng chứ?"

"Ừm, nộp 50% tiền lời."

"Biết là tốt, soát người. Đừng để bọn nhà báo của truyền thông Hi Vọng trà trộn vào trong."

Mấy gã đàn ông kiểm tra toàn thân Khánh Trần xong lắc đầu:

"Chỉ có một cái điện thoại, không có thiết bị ghi hình."

"Thu điện thoại, khi nào ra sẽ trả ngươi."

Khánh Trần hỏi:

"Trước kia từng có nhà báo trà trộn vào rồi hả? Nhưng không thấy truyền thông Hy Vọng có đưa tin từng tới đây."

Một gã nhéch mép để lộ ra bộ răng vàng ố cười đáp:

"Giết rồi...Ngươi không phải phóng viên đâu nhỉ?"

Khánh Trần e dè rụt vai nói:

"Ta không phải."

"Nhìn cũng không giống."

Lão già gù gù lưng đi vào bên trong. Tiểu trấn này đâu đâu cũng có bùn đất, bên đường còn có những túp lều rách nát san sát nhau, bên trong có treo hình nộm hình người gầy xơ xác, có đàn ông, có cả phụ nữ.

Cả thị trấn không có đường ống nước, cũng không có cơ sở hạ tầng sinh hoạt. Bên ngoài rác chất thành núi, mùi hôi thối nồng nặc khắp nơi.

Thậm chí còn có cả...mùi máu tươi.

Mùi máu tươi là từ người lão già bay tới.

Trong một túp lều nọ truyền đến tiếng người đang lẩm bẩm một mình:

"Mọi người đi đâu hết rồi? Mọi người đi đâu hết rồi? Mọi người chết hết rồi!"

Trong lòng Khánh Trần khẽ run lên, đầu óc người này rõ ràng là đã rất hỗn loạn, thậm chí còn bắt đầu xuất hiện một số những triệu chứng rõ ràng.

Trong lúc đang suy tư, đột nhiên có người cầm dao xông từ trong lều phía xa chạy ra:

"Có gan thì giết ta đi, ta ở đây này, giết ta đi!"

Ngay sau đó, hắn ta quay đầu nhìn Khánh Trần và lão già, hung hăng cầm theo con dao đã gỉ sét xông đến.

Lão già lấy bộ đàm ra, hời hợt nói:

"Lại một đứa nữa điên rồi, qua đây lôi hắn đi rồi nhốt lại."

Trong bống tối đột nhiên truyền đến tiếng bước dồn dập, vài người đàn đông mặc áo ba lỗ cầm đèn tritium* chạy đến khống chế gã vừa nãy muốn đâm người khác vào vũng bùn, sau đó dùng cây gai trói chặt hai tay của hắn rồi kéo đi, đám người chìm dần vào trong bóng tối.

*loại đèn cầm tay có dáng thuôn dài có thể phát sáng trên thân đèn trông giống cây kiếm phát sáng trong Star Wars

Lão già quay người liếc nhìn Khánh Trần đang run lẩy bẩy ở bên cạnh:

"Không phải sợ, ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ không bị như hắn."

"Hắn đang bị sao vậy?"

Khánh Trần hỏi:

"Các người hại hắn thành ra thế này đúng không?"

Lão già đáp:

"Bọn ta không hề hại hắn, không tuân thủ quy định của vùng đất cấm thì sẽ bị biến thành như thế...Đây chính là nháo quỷ, giống như bị quỷ ám trên người vậy."

Đi thêm vài trăm mét nữa, Khánh Trần nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của cả nam và nữ phát ra từ một túp lều, còn có tiếng nói mơ lặp đi lặp lại vô số lần không đổi, và cả âm thanh rèn sắt tinh tinh tinh không biết từ đâu tới cứ không ngừng văng vẳng bên tai.

Nhưng dù Khánh Trần có tìm mỏi mắt cũng không thấy lò luyện sắt đâu cả.