Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2663: Tiểu Trấn Số 1




Khánh Trần hỏi.

"Không sao ạ, mọi người đều có thể cầm cự được!"

Tiểu Thất cười đáp.

Lúc này, Ương Ương nói:

"Ngươi nên tự lo cho bản thân mình trước đã, vết thương của ngươi cũng có khá hơn bao nhiều đâu. Đi thôi, ta xử lý giúp ngươi mấy vết thương rồi chúng ta ăn cơm."

Nói rồi Ương Ương kéo Khánh Trần về phòng.

Mọi người:

"Ái chà chà!"

Trong phòng, Ương Ương giúp Khánh Trần cởi bớt áo ngoài ra. Nàng lặng thinh nhìn toàn thân hắn chi chít những vết thương chưa lành miệng và những khoảng bầm tím đan xen nhau.

Sau một lúc lâu nàng mới lên tiếng:

"Nếu không phải vì ngươi từng ăn Long Ngư, mấy cái xương trên người ngươi phải gãy không biết bao nhiêu lần rồi. Sau này già sẽ để lại di chứng cho xem, đến lúc đó ngươi không động đậy nổi, ngồi im trên ghế ta đẩy ra ngoài xem ta nhảy vũ điệu quảng trường."

Khánh Trần cười nói:

"Có thể ta sẽ không già đi đâu~"

"Ta biết đám Kỵ sĩ các ngươi sống thọ rồi."

Ương Ương bĩu môi nói.

"Nhưng mà ngươi sống thọ cũng có cái hay của nó đấy, như vậy ngươi có thể chết sau ta rồi."

Nói đến đây, nàng bõng có chút ủ rũ:

"Ta củ có thể sống đến hơn một trăm tuổi, có thể chỉ sống được đến lúc 120 tlaf tốt lắm rồi. Khi đó ngươi sẽ phải chịu đựng 131 năm không có ta ở bên cạnh, ngươi sẽ ra sao đây? Ai sẽ thoa thuốc cho ngươi, ai sẽ bảo vệ ngươi từ trên trời cao đây?"

Khánh Trần suy tư một chút:

"Trước kia ta cảm thấy, Kỵ sĩ có tuổi thọ cao thật tốt, đến Jindai và Hắc Kỵ Sĩ đoàn cũng phải đố kỵ điều đó. Nhưng bỗng dưng ta lại thấy, thực ra như vậy cũng chẳng tốt đẹp gì nữa."

Nếu phải sống quá lâu, cuộc đời của hai người rồi sẽ trở nên sai lệch với nhau.

Khi một người già đi, người còn lại vẫn đang xuân sắc phơi phới.

Ương Ương đừng trước mặt Khánh Trần, hai tay nàng nâng mặt hắn lên cười nói:

"Trân trọng hiện tại là được rồi."

Khi trời sẩm tối, hai người ngồi trên mép mái nhà của Căn cứ huấn luyện, bên cạnh là cốc cà phê mà Alice mang cho họ. Lúc này hai người nói không ngừng về những chủ đề ngoài lề như dạo gần đây có rất nhiều các nữ minh tinh tinh đang theo đuổi La Vạn Nhai, hay Tiểu Thất được mời tham dự sự kiện của người nổi tiếng hoặc trong kí ức của Lão Tam có một số bí mật tai tiếng của Hắc Kỵ Sĩ.

Dù sao tất cả đều không liên quan đến chính sự.

Sự xuất hiện của Ương Ương bỗng khiến cuộc đời của hắn như được thả lỏng ra một chút. Trước đây hắn lúc nào cũng trong trạng thái căng như dây đàn, tự như kim phút vĩnh viễn không bao giờ ngơi nghỉ. Khánh Trần nằm trên mái, đầu gối lên đùi Ương ngủ, mãi đến trước khi du hành thời gian mười phút Ương Ương mới gọi hắn dậy...

Con gái cũng giống như vợ vậy, nàng giúp hắn chỉnh đốn lại đầu tóc:

"Ta biết ngươi có dự cảm không lành, ta cũng biết vương quốc Roosevelt ghê gớm thế nào. Nhưng ngươi là người có thể tạo ra kỳ tích, ta tin ngươi, ngươi cũng phải tin chính bản thân mình."

Bắt đầu đếm ngược cho tới lúc du hành thời gian.

Khi bầu trời toàn thế giới bừng sáng lần nữa.

Khánh Trần mặc trên người bộ trang phục của người ăn xin, hắn đeo một cái balo cũ nát đi bộ giữa cánh đồng hoang.

Trên mặt hắn dính đầy bùn đất, tư thế cũng không còn thẳng thớm nữa. Ngoại hình của hắn lúc này tựa hồ như một con người bị cuộc sống quật không trượt phát nào vậy.

Cho dù xét về góc độ nào thì đây đích thực là một người vô gia cư chính hiệu.

Phía xa xa bên ngoài hoang sơn truyền đến tiếng rèn sắt "tinh tinh" và ánh lửa hồng đang le lói.

Khánh Trần nhìn về phía ấy, phía xa xa là rừng cây tối đen như mực, rộng mênh mông trông không thấy điểm dừng hệt như một "tấm thảm" khổng lồ. Nơi đó chính là Cấm Địa số 001 của vùng đất cấm. Còn có một tiểu trấn nhỏ trông có vẻ hơi cô quạnh, hoặc có thể đó không phải là cô quạnh. Mà là nơi âm trầm khó lường ấy đang bốc lên một thứ hàn khí tỏa ra bên ngoài.

Từ trên núi nhìn xuống, cả tiểu trấn tối đen như mực, chỉ có ở lối vào treo hai ngọn đèn trên cổng đền. Khi có cơn gió thổi qua, chúng khẽ lay động tựa hò như đầu của con người đang bị ai đó giật tóc về phía sau.

Tiểu trấn số 1, một tiểu trấn vô cùng thô sơ.

Trước kia nơi này không có tiểu trấn nào cả, nhưng vì một số người đến đây đào vàng ở bên rìa Cấm Địa số 001 hái quả gặt cây, bắt thú hoang nhỏ nên dần dà những người đào vàng này xây dựng một khu lều tạm thời bên ngoài vùng đất cấm, hình thành nên một tiểu trấn nho nhỏ. Thi thoảng người đào vàng trong trấn lại tìm được một số bảo vật hiếm có bên trong vùng đất cấm. Từ đó chỉ trong một đêm đã truyền ra ngoài tin đồn, người nọ nhặt được dây leo khô và bán với giá hơn ba triệu.

Có người nhặt được một hòn đá có hình thù kì dị bán được hơn năm triệu.

Có người nhặt được cấm vật là di vật của một người siêu phàm đã tử trận bên trong đó và bán với giá một trăm triệu.