Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2662: Ích Kỷ




Ương Ương cười tủm tỉm nói, nàng nắm chặt tay Khánh Trần và rồi hai người bay về phía Căn cứ huấn luyện.

Đang bay lơ lửng trên trời, Ương Ương bỗng nhiên hỏi:

"Thực ra...ngươi cảm thấy lần này đối mặt với Trần Dư rất có thể sẽ không sống sót trở về, vì thế ngươi mới mới nói với những lời này đúng chứ. Với tính cách của ngươi thì đáng lẽ sẽ để ta phải chờ rất rất lâu mới đúng. Ngươi định thông qua sinh tử quan rồi trở về giết Trần Dư, nhưng sau đó ngươi mới phát hiện, bản thân không thể đột phá trong một khoảng thời gian ngắn như vậy được. Vì thế ngươi lo lắng mình sẽ chết, mà đã chết thì có những lời muốn nói cũng không kịp nói nữa rồi."

Khánh Trần trầm ngâm hồi lâu:

"Ừ. Không chỉ có vậy, ta còn lo rằng không thể sống sót ra khỏi vùng đất cấm, nơi đó đã từng có quá nhiều người chết, ta cũng không có gì đặc biệt hơn so với họ."

"Vậy thì đúng là nói thật rồi."

Ương Ương nói.

Khánh Trần:

"Hả?"

Ương Ương:

"Con người trước khi chết sẽ không nói dối đâu. Có nghĩa là lúc này ngươi thật sự không có lừa ta."

Khánh Trần:

"......"

"Ngươi không cảm thấy như vậy có hơi ích kỉ sao?"

Ương Ương hỏi lại:

"Ngươi gieo vào trái tim ta một hạt giống nho nhỏ, sau đó lại một mình ra đi đối mặt với nguy hiểm. Giả dụ ngươi chết đi, cả quãng đời về sau của ta vĩnh viễn không thể quên được ngươi, cũng rất khó để thích thêm một ai khác nữa."

Khánh Trần lại trầm ngâm hồi lâu:

"Ta muốn được ích kỷ chỉ một lần thôi. Dù ta có thể sống sót trở về hay không, ngươi cũng nhất định không được quên ta."

Suốt gần nửa năm liền, Khánh Trần thực sự đã quên mất ích kỷ là gì. Hắn vì quá nhiều người mà đi làm quá nhiều thứ, dần dần hắn cũng bỏ quên mất chính bản thân mình.

Duy chỉ có chuyện này hắn không thể không ích kỷ.

Ương Ương bỗng nhiên bật cười:

"Ích kỷ một chút cũng khá tốt đấy, ta sẽ đợi ngươi trở về."

Khi hai người về gần đến Căn cứ huấn luyện, Ương Ương nói:

"Ta đợi ngươi lâu như vậy, cuối cùng khi ngươi vừa tỏ tình liền chết ngay rồi, ta phải đi đâu đòi công bằng bây giờ? Vì vậy, không được chết đâu đấy!"

"Nếu ta chết thật thì sao?"

Khánh Trần cười hỏi:

“Nếu ngươi chết rồi, có lẽ ta sẽ đau đớn đến mức tự mình thức tỉnh thôi. Đến lúc đó ta sẽ đi tìm ba đời nhà cái tên Trần Dư đó giết sạch, sau đó đem tro cốt của ngươi rải xuống đại dương bao bao la."

Theo Ương Ương, nếu Khánh Trần thực sự chết đi, nàng sẽ vô cùng vô cùng buồn. Vậy thì khi nàng thức tỉnh lần nữa rồi trở thành bán thắn cũng là điều hoàn toàn hợp lý.

Khi hai người hạ xuống Căn cứ huấn luyện, Alice đứng chờ ở cửa nhìn Ương Ương:

"Từ lúc ta và Joker quen biết tới giờ ta vẫn luôn thắc mắc không biết người con gái như thế nào mới có thể đánh gục trái tim hắn, bây giờ cuối cùng cũng được gặp rồi ha."

Ương Ương cười tít cả mắt, nàng đắc ý nói:

"Hehe, hắn còn do dự thêm thì ta không thèm đợi hắn nữa đâu."

Đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi, ta chuẩn bị bữa trưa cho mọi người rồi!"

Alice vui vẻ nói.

Nàng và Sorel không giống nhau, nàng chẳng quan tâm thế giới ngoài kia người ta chiến tranh như thế nào, đi ngủ thì đeo tai nghe là đủ rồi.

Trước kia Căn cứ huấn luyện này lúc nào cũng lạnh lẽo không một bóng người, nàng luôn mang trong mình cảm giác lạc lõng khó tả. Giờ đây nơi này có thêm bao nhiêu người, đâu đâu cũng có tiếng cười nói vui vẻ, còn có người nóivới nàng bằng tiếng Anh ngọng nghịu rằng:

"Ta đói rồi."

Cái cảm giác ấm cùng này đối với nàng ấy là thứ mà thường ngày vô cùng xa xỉ.

Giờ ăn trưa.

Thành viên Hội Phụ Huynh đến bên bàn ăn, ai nấy trên người cũng bôi đầy nào là thuốc đen, nào là băng gạc, thảm đến mức mẹ cũng không nhận ra.

Thậm chí có người còn gãy cả hai tay, giờ đây đang phải cố dịnh bằng bó bột treo dây lên và nhờ người khác bón cơm cho mình...

Tên này vừa ăn nhồm nhoàm như hổ đói vừa nói:

"Đừng nhìn hai cánh tay gãy này của ta nữa. Cái tên Chiến sĩ người thú đánh với ta còn thảm hơn nhiều. Ta thấy bọn Chiến sĩ người thú ấy mà, hóa ra cũng chỉ có thế. Chẳng qua là Tiểu Thất ca không cho ta đánh solo với hắn thôi, không thì xem xem ta nhằn hắn ra bã như nào."

Mọi người đều cười không nhặt được mồm:

"Ngươi ta thành mịa nó như thế này rồi còn không bớt gáy đi. Anh em chỉ cần giật nhẹ cái dây cố định của ngươi thôi là hai tay ngươi gãy luôn."

"Phải để đến lúc ngươi đi vệ sinh, coi coi ngươi còn mạnh miệng nữa không. Đến lúc đó chẳng ai giúp ngươi nữa đâu nha!"

Tên phải bó bột hai tay ấy tưởng tượng ra cảnh mình đi tiểu tiện cũng cần người khác dìu đi, hắn tuyệt nhiên không nói thêm câu nào nữa."

Đúng lúc này, Khánh Trần và Ương Ương tay trong tay đi vào nhà ăn.

Mọi người đồng loạt dừng hết mọi câu chuyện dang dở của mình:

"Ái chà chà!"

Khánh Trần dở khóc dở cười:

"Mọi người tập trung ăn cơm của mình đi...Tiểu Thất, thương vong thế nào?"

Tiểu Thất què quặt đứng dậy trả lời:

"Hội trưởng, chỉ có người bị thương và không có ai tử vong ạ."

"Vết thương của mọi người có đáng nguy không?"