Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2661: Giấc Mơ




Khẩu súng của Dự Mệnh Vô Quan đúng là rất lợi hại. Nó có thể giúp những người phi phàm lĩnh hội được một cảnh giới cao hơn của bản thân.

Cũng như khi Khánh Trần có thể dự đoán Thần Thiết được ở trong thế giới siêu đạo, thực ra nó còn có ý nghĩa mang tính quyết định nữa.

Thế nhưng vào thời điểm này, những con người phi phàm ấy phải chịu đựng quãng thời gian cơ thể đang trong trạng thái yếu ớt nhất hơn bốn mươi ngày hoặc thầm chí nhiều hơn nữa. Vì vậy trong khoảng thời gian này nếu có phải chạm trán với kẻ địch thì rất dễ bỏ mạng.

Nghĩ lại thì hẳn lúc ấy Ương Ương đã phải cực khổ lắm. Ấy thế mà lúc bạn thân rơi vào nguy hiểm, nàng ấy luôn bên cạnh hỗ trợ hết mình. Còn lúc đối phương rơi vào nguy hiểm thì bản thân lại không thể bên cạnh nàng.

"Xin lỗi."

Khánh Trần chân thành nói.

Ương Ương lập tức ngầm hiểu ngay ý của hắn:

"Ấy, ngươi là người phải đi lo công to việc lớn mà. Ta không thể làm lỡ dở thời gian của ngươi được bởi có quá nhiều người cần ngươi tính toán lo lắng cho tương lai của họ. Yên tâm đi, ta không có ý trách ngươi, đợi lát nữa ngươi hôn ta mội cái là được rồi...Hả?"

Trong lúc Ương Ương chưa kịp đề phòng thì má phải của nàng đã được đặt vào đó một nụ hôn dịu dàng, nàng bất ngờ quay sang nhìn Khánh Trần hỏi:

"Ngươi nghĩ thông suốt rồi?!"

Mọi thứ diễn ra một cách quá đột ngột.

Đột ngột đến mức có một số điều nàng vẫn chưa thể phản ứng lại.

Khánh Trần gật đầu:

"Dù sao ta cũng không thể để một cô gái như ngươi phải chủ động năm lần bảy lượt được, chí ít ta cũng nên có chút gì đó hồi đáp lại."

Ương Ương lắc đầu:

"Nếu tất cả xuất phát từ sự cảm động của ngươi thì ta không cần. Cái ta muốn là trái tim ngươi thích ta. Ta đã nói rồi, ta có thể đợi."

Khánh Trần cười nói:

"Có những lúc ta thực sự rất biết ơn ngươi, vì khi anh trai ta ra đi, ngươi là người luôn ở bên cạnh ta. Khi ta độ kiếp ở biển Baelen, ngươi cũng ở bên. Khi ta cần tiếp ứng ở Osaka, ngươi không ngần ngại mà có mặt tiếp ứng ngay. Nhưng ta cũng hiểu rằng biết ơn không đồng nghĩa với rung động. Vì vậy ta vẫn luôn không hiểu lòng mình cảm thấy biết ơn ngươi nhiều hơn một chút hay rung động với ngươi nhiều hơn một chút."

"Rồi sao?"

Ương Ương nghiêng đầu hỏi.

"Lúc anh trai mới ra đi, ta mơ thấy một giấc mộng, trong mơ ta thấy mình chỉ là một người bình thường không hơn không kém sống một cuộc sống cũng bình dị suốt 17 năm."

Khánh Trần đáp.

"Ngươi từng nói với ta, trong căn nhà nhỏ ở Thành phố số 5 ấy."

"Nhưng trong giấc mơ ấy không chỉ có căn nhà nhỏ ở Thành phố số 5 mà còn có cả trường học."

Khánh Trần tiếp tục nói:

"Trong giấc mơ ấy, mẫu giáo bọn ta chỉ học một lớp, tiểu học chỉ học một lớp, cấp 2 cũng chỉ học một lớp và cấp 3 cũng chỉ học một lớp nốt."

Khánh Trần dừng bước chân lại, nhìn về Ương Ương:

"Thực ra giấc mơ ấy cũng chính là tâm nguyện lớn nhất của anh trai ta, anh ấy mong cả gia đình ta không cần gánh vác bất cứ trách nhiệm nào, chỉ đơn giản cùng nhau sống cuộc sống bình an, ta cũng không có quyền được quyết định. Nhưng trong giấc mơ ấy, có một góc nho nhỏ thuộc về chính tâm tư của bản thân ta. Cả cuộc đời ta từ lúc học mẫu giáo 2 tuổi cho đến 15 năm sau đó vẫn luôn có ngươi ở bên cạnh ta. Tâm nguyện của anh trai đối với ta dường như chỉ là có thể bình an đến trường, sau đó thi đậu vào đại học Thanh Hòa...Nhưng làm thế nào để thi vào thì anh ấy không hề nghĩ tới, vì vậy anh ấy đã để lại cho ta một góc nhỏ của riêng mình."

Ương Ương ngơ ngác nhìn hắn.

Chắc có lẽ đây lần đầu tiên Khánh Trần bày tỏ với nàng.

Vốn dĩ nàng vẫn nghĩ rằng bản thân sẽ phải chờ đợi thêm rất lâu rất lâu nữa. Ít nhất là đợi đến ngày thế giới lập lại hòa bình, đao súng cất kho, ngựa về Nam Sơn, khi ấy Khánh Trần mới đủ tâm tư như tinh thần để suy ngẫm về lòng mình.

Có thể, nàng sẽ chờ được tới ngày ấy hoặc có thể không. Nếu có thể đợi được là điều tốt nhất, nếu không đợi được thì cũng chẳng còn cách nào khác.

Ương Ương cúi nhẹ đầu xuống, nàng chỉ cảm thấy tim mình lúc này đang không ngừng đập thình thịch trong lồng ngực. Nàng chỉ muốn nói lảng sang chuyện khác, vì vậy nàng hỏi:

"Phải học lại từ đầu trong mơ, sau đó mỗi tháng phải làm bàu kiểm tra một lần. Ngươi không thấy nhàm chán à?"

Khánh Trần đáp:

"Vì trong căn phòng học ấy có ngươi, nên ngày nào ta cũng rất mong chờ được đến trường."

Một giây sau, Ương Ương đột nhiên đưa Khánh Trần bay thẳng lên trời cao, bay xuyên qua tầng tầng lớp lớp những đám mây dịu dàng mềm mại tựa hồ như một tấm đệm và chiếc chăn trắng muốt khổng lồ giữa không trung.

Khánh Trần ở giữa những đám mây hốt hoảng kêu lên:

"Hả? Đợi đã, ngươi đừng lột quần áo của ta ra, khoan đã!!!"

"Hehe xin lỗi nhé. Vừa rồi ta phấn khích quá. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cuối cùng ta cũng có được trái tim ngươi rồi."