Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2660: Chỉ Là Muỗi




Ương Ương chân thành nói:

"Khánh Trần à, ngươi không nên tự đày đọa cơ thể mình nữa. Thử thách vừa rồi đáng lẽ ngươi đã có thể hoàn thành nó, nhưng do thói quen huấn luyện hàng ngày khiến số lượng vết thương trên người ngươi ngày càng gia tăng, vì thế sức chịu đựng của ngươi cũng đang ngày một giảm sút. Đây cũng chính là ranh giới mong manh giữa việc hoàn thành hay không hoàn toàn thử thách ấy. Tốt hơn hết ngươi nên nghỉ ngơi vài ngày, nghe ta đi."

Khánh Trần nghĩ một lát rồi nói:

"Nhưng thời gian của ta không còn nhiều nữa rồi. Ta đã cố tình nhử Trần Dư đến đây để giết hắn trong vùng Cấm Địa số 001. Chỉ có vậy thì pháo đài trên không cùng lực lượng quân sự của Trần thị mới có thể trở thành trợ lực cho chúng ta."

Ương Ương đáp:

"Chẳng qua là một lần xuyên không thôi chứ gì đâu, cùng lắm ngươi trốn hắn đi là được rồi. Hắn đến đây là vì ngươi đó, chắc chắn hắn sẽ không rời khỏi đây khi chưa tìm thấy ngươi đâu!"

"Không được..."

Ương Ương nói tiếp:

"Rồi ta lại phải cứu ngươi thêm một lần nữa đúng không? Nghe lời ta nói, nghỉ ngơi một ngày thôi. Coi như là ngươi báo đáp một ân tình của ta đi."

"Thôi được, nghỉ ngơi một ngày vậy."

Vừa nói Khánh Trần vừa đi về phía Căn Cứ Huấn Luyện, Ương Ương cũng đi cùng, sau đó nàng nắm lấy tay trái của hắn.

Tay trái Khánh Trần thoáng khựng lại, rất nhanh sau đó hắn liền thả lỏng ra ngay. Hai người cứ như vậy vai kề bai đi bên nhau, khóe miệng nàng thoáng lộ ra nụ cười dịu dàng.

Lưu Đức Trụ lái máy bay vòng quanh trên bầu trời, dù bây giờ máy bay tiêm kích có xuất hiện ở đây thì hắn cũng chẳng sợ chút nào, vì hắn đang đi cùng Ương Ương mà!

Có Ương Ương ở đây thì máy bay tiêm kích cũng chỉ là muỗi!

Lúc này hắn đang gọi video:

"Tiểu Thất, chỗ các ngươi sao rồi? Bây giờ ta đang chuẩn bị hạ độ cao xuống đón boss về."

Máy bay trực thăng từ từ hạ dần độ cao xuống. Đột nhiên không biết từ đâu bỗng xuất hiện một thứ lực hấp dẫn cực kì mạnh mẽ bao phủ lấy toàn bộ chiếc máy bay hiệu Super Puma rồi đẩy về lại giữa không trung.

Lưu Đức Trụ:

"...Phi vụ đón boss thất bại."

Tiểu Thất hốt hoảng qua màn hình video call:

"Ông chủ xảy ra chuyện gì rồi?! "

"À thì, boss không làm sao cả. Chỉ là nếu giờ ta cố tình muốn xuống đón hắn thì rất có thể người bị làm sao sẽ là ta."

Lưu Đức Trụ lái máy bay trở lại hành trình cũ, không thèm quan tâm đến đôi nam nữ đang từ từ tản nộ phía dưới nữa.

Dù sao đoạn đường còn lại cùng lắm khoảng hai mươi kilomet chứ nhiêu, cứ đi hoài đi hoài rồi cũng sẽ về được đến nơi thôi.

Lưu Đức Trụ nói qua màn hình video call:

"Trận chiến của các ngươi ở bên đó kết thúc rồi à?"

"Vẫn chưa, bọn ta đang giải quyết nốt đám le ve ở bên sườn dốc phía Bắc. Nhưng cũng sắp xong rồi."

"Vậy ta về căn cứ trước nhé. Nghe nói hôm nay Alice mua rất nhiều đồ ăn để đãi chúng ta một bàn tiệc món Pháp."

Tiểu Thất nghi hoặc hỏi:

"Ủa, ngươi không tập luyện cùng ông chủ nữa à?"

"Hắn không tập nữa rồi."

Lưu Đức Trụ đáp.

"Hả? Sao tự nhiên lại không tập nữa?"

Tiểu Thất cho rằng đây là chuyện vô cùng hiếm có, ngàn năm có một. Vì vậy, Lưu Đức Trụ bèn giải thích:

"Ta thấy rằng trên thế giới này chỉ có duy nhất một người mới có thể khiến hắn ngừng việc tập luyện lại. Chẳng phải người đó giờ đang ở đây rồi sao?"

"Ừ ha, cũng đúng. Vậy ngươi về trước đi. Ta chắc chắn sẽ cho trận chiến keết thúc trước khi đến giờ cơm."

Vốn dĩ Tiểu Thất định mang Chiến binh người thú về thế giới thực cho nhà khoa học số 2 nghiên cứu nhưng Khánh Trần lại nói rằng điều đó không cần thiết.

Chiến binh người thú về bản chất chỉ là đống rác công nghiệp của Tây đại lục, nếu nhà khoa học số 2 chấp nhận vứt bỏ đi lý luận khoa học và phẩm hạnh của mình thì cũng có thể nghiên cứu ra thứ này, nhưng cũng chẳng đem lại bao nhiêu giá trị thực tiễn.

"Thăng lên cấp A lúc nào thế?"

Khánh Trần hỏi.

"Là tác dụng của súng lục ổ quay à?"

"Đúng vậy."

Ương Ương cố ra vẻ ấm ức nói:

"Nhìn bên ngươi càng lúc càng nhiều các cấp A, thêm cả cái gã Jindai Kura kia cũng mang đến tận hai tên cấp A nữa để tranh sủng. Nếu ta mà không lên cấp A thì e rằng vị trí này sắp bị lật đổ rồi."

Khánh Trần:

"...Jindai Kura là cái quái gì."

Ương Ương cười tủm tỉm nói:

"Ta phải thử cái khẩu súng lục của Dự Mệnh Vô Quan ấy tận bốn mươi lần mới bắn ra viên đạn thăng cấp. Bình thường nếu nó không ra đạn rỗng thì cũng là đạn giáng cấp, hoặc không thì là đạn pháo hoa với đạn đóng băng."

Ương Ương:

"Bắn ra đạn đóng băng đúng là lạnh thấu xương luôn ấy, dù cho có trốn vào trong chăn cũng không ngớt, lúc ấy ta chỉ có thể đốt lửa vây quanh mình mới xua đi được cơn lạnh trong người. Nếu viên đạn bắn ra là đạn giáng cấp thì coi như xong luôn. Ta phải nhanh chân trốn vào đâu đó để phòng khi bị kẻ khác cho ăn hành."