Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2646: Đến Lượt Chúng Ta




Jindai Kura chống khuỷu tay lên trên cửa sổ xe, gọi đội xe bay Dodomeki lên trời, định dùng thế giới Thập Phương đè bẹp.

Nhưng hắn còn chưa kịp ra tay thì đã thấy trên tầng 7 của cao ốc chọc trời mà đội cảnh vệ đi qua, một mặt cửa sổ sát đất đã bị người ta đâm nát.

Một giây sau, người khổng lồ nhảy xuống bên cạnh xe bọc thép, giơ xe bọc thép lên bắt đầu đấu đá lung tung.

Không chỉ có vậy, càng ngày càng nhiều người khổng lồ nhảy xuống khỏi cửa sổ. Phảng phất họ đã tính được đội cảnh vệ sẽ đi ngang qua đây để chi viện cửa biên giới, bởi vậy mới mai phục ở đây từ sớm.

Chỉ thấy những người khổng lồ nở hoa giữa đội cảnh vệ, chỉ trong thời gian mấy hơi thở đã hoàn toàn cắt đứt bộ đội cơ giới của đội cảnh vệ.

Người khổng lồ lao ầm ầm trên đường phố. Có vài tên trong đó cầm tấm khiên hợp kim to, nhẹ nhưng rất cứng, chống lại sự bắn phá của súng máy hạng nặng ở phía sau rồi lao đến trước xe bọc thép, giơ chân đạp bay nó.

Tấm khiên này là do Khánh thị chuyên môn rèn cho người khổng lồ. Một tấm khiên đã hơn một triệu, không phải là vì công nghệ phức tạp mà là vì giá kim loại quá đắt.

Nếu cho hắn thêm chút thời gian thì sẽ còn xuất hiện vũ khí hiện đại càng kinh khủng hơn, nhưng không phải là thời gian quá gấp rút sao? Jindai Kura buồn bực nhìn. Sau khi có được lực sát thương bằng bán thần, Dodomeki còn chẳng có cơ hội ra tay...

"Đây là..."

Muto Taka và Ryosuke Takahashi ngơ ngác nhìn người khổng lồ:

"Rốt cuộc chúng ta đã ở trên núi bao lâu, sao trên thế giới này lại có người khổng lồ hung hãn như vậy, là do thuốc biến đổi gien đặc biệt sao?"

"Không phải, là dân của ông chủ, người nào cũng thiện chiến, không sợ chết."

Jindai Kura cười rạng rỡ nói:

"Mấy ngày trước ta còn uống rượu với họ. Vốn dĩ ta muốn khiêu chiến tửu lượng của người khổng lồ, kết quả phát hiện bản thân không biết tự lượng sức..."

Sora bĩu môi:

"Tửu lượng của ngươi vốn tệ hại."

Vừa dở vừa thích so.

Đoàn xe của đám Jindai Kura chậm rãi chạy vào trong thành phố, lái thẳng đến biệt thự của đám lão già kia, không gặp trở ngại gì.

Quả thật là đội cảnh vệ của thành phố số 20 đã rất nỗ lực...thế nhưng không có tác dụng gì.

Jindai Kura cũng đột nhiên phát hiện, sau khi Khánh Trần đến đại lục phía tây một chuyến, kẻ địch đã biến thành vương quốc Roosevelt còn mạnh hơn, mà những kẻ địch trong quá khứ đã tụt lại phía sau.

Ryosuke Takahashi ngơ ngác nhìn về phía trước:

"Chúng ta cứ thế mà đến đây? Đây là cách chiến đấu gì vậy?"

"Cách chiến đấu ngốc nghếch nhỉ."

Jindai Kura tổng kết:

"Đó là ông chủ chỉ cần mang đầu óc theo thì chúng ta không cần mang nữa. Đi thôi đi thôi, chúng ta xuống xe nói chuyện với đám lão già kia. Ta cảm thấy hiện giờ họ còn ngơ ngác hơn chúng ta. Việc thay đổi quyền lực của tập đoàn tài chính Jindai hoàn thành trong một quá trình khó có thể tưởng tượng. Tuy rằng sau đó Jindai Kura còn phải tổ chức phái trẻ tuổi đối diện với sự phản công của thế lực cổ xưa Jindai. Đối phương còn đang khống chế vài nhánh quân chính quy.

Từng có lúc, vì cảm thấy hoàn thành tất cả những chuyện này quá khó nên hắn mới sinh lòng bỏ cuộc. Rốt cuộc cho dù giết hết đám lão già kia thì quân đội dưới tay đám lão già đó cũng sẽ không bó tay chịu trói, họ nhất định sẽ liều mạng phản kháng, không cho quyền lực thay đổi.

Nhưng hắn đột nhiên cảm thấy hình như chuyện này cũng không khó khăn như vậy.

Jindai Kura muốn gọi điện thoại nói cảm ơn với Khánh Trần, kết quả lại phát hiện điện thoại lại không gọi được.

"Lạ thật, ông chủ lại đi chơi đâu rồi, không dẫn chúng ta theo sao?"

Jindai Kura thầm nói.

"Làm sao bây giờ?"

Unshuu nhìn đám lão già bị trói gô kia.

"Chuẩn bị nội chiến, ông chủ đã làm rất nhiều, tiếp theo sẽ đến lượt chúng ta."

Thành phố số 7.

Một thanh niên đang thong dong bước trên đường phố.

Dường như hắn vừa đến thành phố này nên vẫn còn khá tò mò với thành phố duyên hải nơi đây.

Thanh niên đi sâu vào thành phố, mãi đến khi bước đến trước một căn nhà. Hai con sư tử bằng đá ở trước cửa sống lại, trừng mắt nhìn hắn.

Thanh niên cười cười:

“Ta đến tìm chủ nhân của các ngươi để nói chuyện nghiêm chỉnh, không nên tấn công ta.”

Nói xong, hắn hờ hững bước đến trước cửa, nắm cái vòng đồng có hình con thú ngậm lấy trên cánh cửa màu đỏ. Ầm ầm ầm, vòng cửa và cửa đụng vào nhau. Tiếng cọt kẹt vang lên, cửa mở ra. Bên trong là một ông lão lớn tuổi, ông lão nhìn về phía thanh niên với khuôn mặt không hề cảm xúc:

“Tìm ai?”

Thanh niên mỉm cười nói:

“Khôi lỗi sư Tông Thừa, đến tìm bán thần Trần Thị, Trần Dư.”

Nghĩ theo lẽ thường thì cây thương trong tay bán thần ít nhất cũng phải được rèn từ hợp kim, thậm chí trên đó còn phải được khảm đá quý. Cho dù không thích những thứ phù hoa như thế, ngươi cũng có thể cho người ta nghiên cứu khí động học, sau đó chuyên môn rèn ra mấy cây gậy thép tinh xảo dùng làm vũ khí động năng.

Thế nhưng Lý Thúc Đồng hoàn toàn không làm như thế. Hắn vứt bỏ tất cả những thứ lòe loẹt, chỉ dùng một cây thép nhưng lại tạo ra cảm giác của vũ khí động năng như Thần Minh Quyền Trượng Hào.