Sora sửng sốt:
"Không thể mà, ba người chúng ta là tội phạm truy nã, phía sau còn là quân đội U Linh đã giả chết, sao chúng ta lái vào trong được?"
Unshuu ở bên cạnh nói bổ sung:
"Sẽ bị cơn bão kim loại bắn nát luôn."
"Ta cũng không chắc lắm."
Jindai Kura chần chờ:
"Có điều cứ thử một chút xem sao."
Sora sửng sốt:
"Thử một chút xem sao? Lỡ như thử sai thì chúng ta sẽ chết ở cửa biên giới, Dodomeki cũng không chịu đựng được hơn ba mươi chiếc cơn bão kim loại đâu."
Lúc này Muto Taka, Ryosuke Takahashi ở sau đoàn xe cũng bật hệ thống liên lạc trong xe rồi hỏi:
"Đợi chút, chúng ta giết thẳng vào trong sao? Ta còn tưởng rằng sẽ có kế hoạch tốt hơn! Chẳng lẽ không phải là chui vào kênh thoát nước, sau đó lặng lẽ thâm nhập vào, nhân lúc bóng đêm mà khống chế lại đám lão già cầm quyền kia."
Jindai Kura suy nghĩ một chút:
"Vậy cũng quá phiền phức rồi."
"Hả?"
Muto Taka vô cùng mờ mịt:
"Nhưng cứ đi vào như vậy thì sẽ chết đó."
Nói rồi, Jindai Kura gọi một cuộc điện thoại:
"Alo, ông chủ. Chúng ta tới cửa rồi."
Khánh Trần nói trong điện thoại:
"Biết rồi, vào trong đi."
…
Cúp điện thoại.
Sora trợn mắt há hốc mồm:
"Làm sao bây giờ?"
"Ông chủ nói sao thì chúng ta làm vậy."
Nhưng mà sau khi bất chấp mà lái xe từ từ đến cửa, họ lại phát hiện cục quản lý biên giới ở đây đã máu chảy thành sông. Đại yêu Khánh Kỵ đứng bên đường, lẳng lặng nhìn họ lái xe chạy đến.
Cách đó không xa còn vang lên tiếng kêu thảm thiết, chẳng biết từ lúc nào quân đội Ảnh Tử đã thâm nhập vào trong, còn giết thẳng vào hệ thống phòng thủ thành phố!
Hệ thống phòng thủ thành phố ở phía trên vốn phải phân biệt được thân phận của Jindai Kura lại không có động tĩnh gì, hoàn toàn lặng ngắt như tờ.
"Ca ngợi ông chủ!"
Jindai Kura cười phất tay thăm hỏi Khánh Kỵ:
"Khánh Kỵ thúc, cảm ơn! Chuyện mấy hôm trước ngươi chụp ảnh xấu khi ta say rượu coi như xong!"
Khánh Kỵ gật đầu. Trên mặt hắn còn dính máu tươi, trông vô cùng lạnh lùng, hoàn toàn không giống đại yêu Khánh Kỵ thích thu thập chuyện xấu hổ của người khác.
Sora cầm tay lái:
"Cứ như vậy vào trong? Hệ thống phòng thủ thành phố này cũng quá tệ rồi."
Ryosuke Takahashi ở xe sau cũng lẩm bẩm nói:
"Chúng ta cứ vào như vậy? Nếu như ta không nhận sai, người lúc này chính là Khánh Kỵ của Khánh thị! Khánh thị đã giết tới cửa, Jindai còn chẳng có phản ứng gì sao?"
Jindai Kura cười nói:
"Các ngươi ở trong núi quá lâu, bởi vậy mới phải dẫn các ngươi ra ngoài va chạm xã hội. Các vị, thời đại thay đổi rồi!"
Không phải Jindai quá yếu, mà là đến bây giờ họ vẫn chưa hoàn toàn quen thuộc với cách chiến tranh mới.
Mật Thược Chi Môn xuất hiện trong tay Khánh Trần, chiến tranh giống như đang ở thời đại 2G đột nhiên bay thẳng đến thời đại 5G vậy.
Chiến tranh ở thời đại 2G là mọi người phải đánh trên đất, mọi người phải thúc quân đội tiến lên trước một cách vững chãi, phải cân nhắc đường tiếp tế, phải cân nhắc đến hậu cần. Ở thời đại này, cái gọi là tiến công chớp nhoáng cũng chỉ là một ngày tiến lên được 300km.
Giống như ngươi còn đang khó khăn khi lướt một hình, người ta đã bắt đầu phát triển ngành nghề phát sóng trực tiếp.
Đối với quân đội dưới tay Khánh Trần bây giờ mà nói, họ đã định nghĩa lại tiến công chớp nhoáng.
Tiến công chớp nhoáng chân chính là một tiếng trước mọi người còn đang ăn lẩu hát hò cách đó mấy ngàn cây số, một giây sau mọi người đã lau miệng giết đến nhà của ngươi.
Hiệu suất thế này đã có thể xưng là biến cách điên đảo.
Nhưng mà trong lịch sử nhân loại, mọi người đều phản ứng rất chậm với loại biến cách thế này. Giống như sau khi súng ống đã được phổ biến, quân đội triều Thanh còn đang cưỡi ngựa chiến, muốn xông vào trận địa pháo súng. Thời điểm đó, khi nhìn thấy thuyền thép ở cảng thì đám để tóc đuôi sam kia cũng choáng váng.
Bây giờ đến lượt đám Khánh Trần dẫn dắt thời đại biến cách, những hệ thống phòng thủ thành phố cổ xưa kia còn chưa thiết kế đến việc phải ứng phó thế nào trong tình huống giết thẳng vào trung tâm kiểm soát thế này.
Trong thành phố, đội cảnh vệ cũng chẳng phản ứng kịp.
Jindai Kura nhàn nhã ngồi trong xe, cười nói với đám Muto Taka:
"Chậm rãi cảm nhận sự thần kỳ của cuộc chiến này đi, hắn sẽ lật đổ tam quan của các ngươi...Đây chính là ông chủ mới của chúng ta."
Nhưng dù có hiệu suất chiến tranh như vậy mà vẫn đánh không lại vương quốc Roosevelt, đây mới là chuyện khiến Khánh Trần lo âu nhất.
Trước đó họ còn còn có thể trốn trong vương đình Hắc Diệp Nguyên, tránh né nguyền rủa của hắc ma pháp.
Nhưng mà khi hạm đội của vương quốc Roosevelt đến đại lục phía đông, họ còn có thể trốn trong vương đình Hắc Diệp Nguyên sao? Đến lúc đó hắc ma pháp cấp mười vạn giáng xuống, cách 12 km là đã có thể giết giết mười vạn tinh nhuệ của Hội Phụ Huynh.
Đến lúc đó phải làm sao?
Lúc này, ở cuối phố có xe bọc thép của đội cảnh vệ chạy đến. Muto Taka hô to trong hệ thống liên lạc:
"Ông chủ, không cần đối đầu với bộ đội cơ giới của đội cảnh vệ, chúng ta bỏ xe chạy khỏi đây, thâm nhập vào trong. Quân đội của đám lão già kia không kịp chống đỡ, chúng ta giết thẳng đến biệt thự của họ. Chỉ cần họ chết thì chiến đấu sẽ kết thúc."