Khánh Trần:
“?”
Hắn nhìn Nhện Đen với ánh mắt đầy khó hiểu.
Nhện Đen cũng ngớ ra:
“?”
Trong nháy mắt, rừng cây xung quanh Hắc Diệp Nguyên phát ra âm thanh rì rào, như lời hô hoán từ trăm năm trước.
Khánh Trần bỗng hiểu ra...
Lúc trước nhà tiên tri người khổng lồ có nói, nguyện vọng lớn nhất của nhà tiên tri đầu tiên là tiếp tục bảo vệ tộc nhân của mình.
Vì thế, tuy Hắc Diệp Nguyên không có những công năng thần kỳ như Kình Đảo, nhưng tác dụng lớn nhất của nó chính là bảo vệ.
Ở nơi này, lời nguyền có thể định đoạt sự sống chết của Người Phán Quyết đã bị giảm cấp bậc!
…
“Liệu có khả năng…Ghim sao sáu cánh của ngươi có vấn đề không?”
Khánh Kỵ nhìn thành viên Hội Phụ Huynh bị bỏng kia:
“Lời nguyền này của Người Phán Quyết xem chừng khá là phỏng tay đấy.”
Nhện Đen:
“…”
Nàng nhìn Khánh Kỵ với khuôn mặt không chút biểu cảm, vật cấm kỵ thì làm sao lại có thể xuất hiện sai lầm cấp thấp gì được cơ chứ!?
Ông chú này bình thường im ỉm như miệng hến, nhưng khi lên tiếng thì thâm độc thôi rồi.
Khánh Trần trầm ngâm:
“Nhà tiên tri đầu tiên gần như dành cả đời để chiến đấu với vương quốc Roosevelt, hắn dẫn tộc nhân chuyển nơi ở vô số lần, từ bắc đến nam, từ nam ra bắc. Họ mất đi quê hương hết lần này đến lần khác, bị sức mạnh khoa học công nghệ tìm được hết lần này đến lần khác.”
Vì vậy, vật cấm kỵ do nhà tiên tri đệ nhất tạo thành không hề liên quan đến tiên tri, Khánh Trần phỏng đoán nó giống như một vật cấm kỵ chấp niệm hơn, nhà tiên tri vĩ đại muốn dùng sức mạnh cuối cùng của mình để lập nên một nơi ẩn nấp che mưa che gió cho tộc người khổng lồ, để họ có thể yên tâm xây dựng thành phố thuộc về chính mình.
Phụ nữ không cần phải di cư khi đang mang thai, trẻ con không cần phải bỏ quấn tã ngay khi còn nhỏ.
Có được người dẫn đường như vậy, nhất định tộc người khổng lồ sẽ tiếp tục tồn tại.
Nhện Đen nhìn Khánh Trần:
“Bây giờ phải làm sao?”
Còn có thể làm sao nữa, cứ ăn chơi nhảy múa tiếp thôi…
Người khổng lồ ủ rượu cũng không dễ, dịp lễ Tết mới uống một lần.
Họ chỉ có hai ngày lễ, dịp đầu tiên là ngày thành lập đất nước, cũng chính là ngày họ định cư ở vương đình Hắc Diệp Nguyên.
Dịp thứ hai là sinh nhật của nhà tiên tri đệ nhất, người khổng lồ sẽ đi hái quả mận nhà tiên tri thích khi còn sống để ăn.
Rượu không đủ, Khánh Kỵ dứt khoát mở ám ảnh chi môn để cho thành viên Hội Phụ Huynh đến Khánh thị mang rượu lại đây.
Ngay từ đâu lấy rượu ở nhà kho của thành phố số 5, kết quả vẫn thiếu.
Thế là vị đại yêu này mở ám ảnh chi môn ngay ở xưởng rượu, chuyển thẳng từ xưởng nấu rượu đến đây, uống xong thì Khánh thị trả tiền.
Chủ xưởng cười sái quai hàm, buôn may bán đắt quá!
Trong vương đình Hắc Diệp Nguyên, cuộc vui mới lại bắt đầu, Nhất và Linh bị đuổi sang lửa trại của trẻ con, họ chỉ có thể mỉm cười gượng gạo.
Bỗng Linh hỏi:
“Họ coi ngươi như một đứa trẻ và đuổi đi, ngươi không giận à?”
“Giận chứ.”
Nhất nói với giọng đương nhiên:
“Ta không uống được là vì cơ thể này thôi, chứ không phải không muốn uống.”
“Vậy ngươi không cảm thấy lạc lõng à?”
Nhất sửng sốt:
“Không hề, cho dù ở trong thế giới nhân loại thì bạn bè cực kỳ thân thiết cũng sẽ nói không uống được thì ngồi mâm chó, đương nhiên chỉ là trêu chọc thôi. Bởi vì họ làm thế nên ta mới cảm thấy họ xem ta như bạn bè. Nếu cứ khách sáo mãi thì mới xa lạ ấy.”
Lần này đến lượt Linh sững người:
“Ngươi nói có lý.”
Nhất cười tít mắt:
“Ba của ta dạy ta đấy.”
“Hắn còn dạy ngươi gì nữa?”
Linh bỗng hỏi.
“Hắn dạy ta nhiều thứ lắm.”
Nhất nhìn bầu trời sao và nói:
“Hồi nhỏ ta ở trong một chiếc máy tính bảng, hắn sẽ đeo nó trước ngực mang ta đi nhận biết đủ thứ, khi ấy tuy ta không có xúc giác, nhưng luôn có thể cảm nhận được sự ấm áp trong lòng ba, lúc vui hắn còn nâng ta lên cao...Giờ nghĩ lại thì có lẽ bạn bè của hắn sẽ nghĩ hắn là đồ ngốc.”
Nhất lải nhải, Linh yên lặng lắng nghe, dường như như thế đã vô cùng tốt đẹp.
Jindai Kura vừa ôm nữ khổng lồ vừa uống rượu, Sore ở bên cạnh uống một mình, Jindai Unshuu ôm đao ngủ rồi…
Đại Vũ đã đổi thành Tiểu Vũ, Zard lôi kéo kéo hắn uống với mình, hai người uống đến mức mặt đỏ gay.
Sau khi uống đến khi hoa mắt chóng mắt, Zard cõng Tiểu Vũ chạy như bay trong vương đình, hệt như khi còn bé.
Hồi nhỏ Tiểu Vũ không biết thả diều, bởi vì tiêm thuốc nên không chạy nổi, thế là Zard cõng hắn trên lưng như thế này, tay thì cầm dây diều, con diều vũ yến bay rất cao.
Ở phía bên kia, nhị đương gia cũng uống nhiều rượu, vừa mới học được chơi tửu lệnh, đang ngồi đối mặt với La Vạn Nhai:
“Ca lưỡng hảo, tam tinh chiếu! Thất thất xảo!”
Điều khiến La Vạn Nhai nghẹn họng trân trối là tay già đời tung hoành cuộc rượu mấy chục năm như hắn vậy mà chưa thắng nhị đương gia lần nào.
Đây không phải vấn đề kỹ thuật...Mà là vận may.
Lời nguyền phép thuật hắc ám của Người Phán Quyết.
La Vạn Nhai uống quá chén, thế là bắt đầu mắng chửi:
“Người Phán Quyết rỗi hơi quá thể, ăn no rửng mỡ nguyền rủa ta chơi tử lệnh thua trận là thế nào đấy? Có thể làm chuyện gì đứng đắn được không? Nguyền rủa cái khác không được à!”