Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2629: Không Chết Người




Linh ngồi bên cạnh quan sát hết thảy mọi việc, cảm thấy đây dường như là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất đời nàng trong suốt nghìn năm qua.

Chỉ có điều, mỗi lần nghĩ đến người nàng thích và vợ của người đó cùng nhau nuôi nấng con gái của mình, nàng lại thấy là lạ…

Rượu hoa quả của người khổng lồ không được ủ lần hai nên độ cồn không cao.

Jindai Kura vô cùng vui vẻ, lần này hắn gặp được bạn rượu ngang tầm rồi.

Thể lực của người khổng lồ rất tốt, ai nấy đều giỏi uống, lại toàn uống chén to!

Vài nữ khổng lồ quây quanh hắn, mỉm cười trò chuyện với hắn.

Khánh Trần trông thấy cảnh này từ đằng xa, chỉ cảm thấy cạn lời với vị quý công tử phong lưu đa tình có thể tán gái vượt chủng tộc này.

Điều khiến hắn bất ngờ hắn là từ sau khi đến vương đình, Nhện Đen luôn đi kè kè theo hắn.

Cốc của hắn hết nước, Nhện Đen lập tức rót thêm cho hắn.

Hắn muốn ăn gì đó, vừa với tay ra thì lại phát hiện đùi dê nướng đã được đưa đến trước mặt hắn.

Năng lực nhìn mặt đoán ý thế này dường như chỉ có Lý Khả Nhu ở núi Ngân Hạnh mới có thể đọ sức với nàng.

Nhện Đen ngồi bên cạnh nhìn mặt nghiêng của Khánh Trần, tất cả mọi người đang ăn mừng họ tiêu diệt Bạch Ngân Thành, chỉ có ông chủ vẫn tỉnh táo.

Nàng biết, đó là vì ý thức trách nhiệm.

Giống như người có thể giữ tỉnh táo và đưa tất cả con ma men về nhà sau buổi tụ họp với đám bạn mới là người đáng tin cậy nhất.

Đương nhiên, hội bạn thân cũng phải cẩn thận cái người đáng tin này sẽ chụp ảnh dìm hàng những người khác.

Nhện Đen nhìn thấy Khánh Kỵ ngồi cạnh Khánh Trần đang lén lút cầm điện thoại chụp ảnh dìm của mọi người theo sự chỉ dẫn của Khánh Trần.

Nhưng đột nhiên ghim cài áo hình ngôi sao sáu cánh bằng vàng trước ngực Nhện Đen nhẹ nhàng xoay tròn.

Nàng kinh ngạc, ngẩng đầu nói với Khánh Trần:

“Có người đang sử dụng phép thuật hắc ám nguyền rủa người của ta trong phạm vi 500 mét!”

Khánh Trần sửng sốt:

“Chiếc ghim cài áo này là gì?”

“Vật cấm kỵ được tạo ra bởi một tiền bối Người Phán Quyết, có thể cảm ứng được lời nguyền!”

Nhện Đen nói.

Ngay từ đầu ghim cài áo hình ngôi sao sáu cảnh chỉ chuyển động một cách chậm rãi, sau đó nó bắt đầu xoay tròn nhanh hơn, hệt như cối xay gió gặp gió bão cấp 12.

Hơn nữa, chiếc ghim cài còn phát sáng.

Vẻ mặt Khánh Trần trở nên nghiêm túc.

Nhện Đen vội nói:

“Trước nay ta chưa từng thấy ngôi sao sáu cảnh quay nhanh như thế, điều đó chứng tỏ càng ngày càng có nhiều người bên cạnh ta bị nguyền rủa, rất nhiều...Ít nhất cũng phải mấy trăm người! Mà ngôi sao sáu cánh phát sáng có nghĩa là lời nguyền sinh tử!”

Nhện Đen nói tiếp:

“Người Phán Quyết muốn ếm lời nguyền sinh tử tối thiểu phái có tên họ, ngày sinh mới thực hiện được, và trong tình huống này chịu đựng qua 24 tiếng đồng hồ thì sẽ kết thúc, muốn nguyền rủa không chết không ngừng thì cần phải có tóc hoặc máu. Nhưng làm sao Người Phán Quyết biết được tên và ngày sinh của các ngươi?”

Khánh Trần hiểu ngay.

Hắn biết ai giở trò quỷ sau lưng mình rồi.

Tông Thừa!

Chỉ có Tông Thừa mới có năng lực và động cơ thu thập tên và ngày sinh của thành viên Hội Phụ Huynh!

Bỗng nhiên hắn nhớ lại lời đối phương nói trong đoạn clip kia:

“Chuẩn bị xong chưa, trò chơi bắt đầu rồi.”

Đây là trò chơi mà đối phương đã nói!

Vậy nếu Tông Thừa bắt tay hợp tác với vương quốc Roosevelt thật thì số lượng thành viên sắp sửa bị nguyền rủa không phải chỉ có hai người này thôi!

Có lẽ là hơn chục nghìn người!

Tai họa đến quá bất ngờ, không ai biết Tông Thừa lén lút đến đại lục phía Tây, không ai biết hắn lại hợp tác với vương quốc Roosevelt, và không ai biết hắn chuẩn bị thủ đoạn xảo trá như thế.

Khánh Trần bỗng nhìn Nhện Đen và hỏi:

“Có cách nào không? Bọn ta rời đi xa hơn có thể thoát khỏi lời nguyền không?”

“Nguyền rủa thành công rồi, trong vòng 24 tiếng dù ngươi đi rất xa thì lời nguyền vẫn sẽ bám theo ngươi. Khoảng cách...Chỉ có tác dụng trước khi nguyền rủa.”

“Hắc Diệp Nguyên là vật cấm kỵ, bây giờ chúng ta đang đứng trong vật cấm kỵ, lẽ nào cũng bị nguyền rủa ư?”

Nhện Đen lắc đầu:

“Hắc Diệp Nguyên cũng là một phần của thế giới này, nó không phải là một sự tồn tại độc lập.”

Giống như Kình Đảo.

Vận rủi đã đến, nếu không giải quyết nó thì Hội Phụ Huynh sẽ tổn thất phân nửa thành viên tinh nhuệ, mà những thành viên có mặt ở đây đều là nhóm người ưu tú nhất.

Nhưng thực lực của Hội Phụ Huynh bị hao tổn chỉ là thứ yếu, điều Khánh Trần quan tâm là những người đang sống sờ sờ kia.

Những người trước đó hãy còn uống rượu, múa hát.

Hắn đứng bật dậy, quan sát xung quanh với tâm trạng lo lắng không thôi.

Đằng xa, có một thành viên của Hội Phụ Huynh uống say thình lình vấp phải cành cây, hắn lảo đảo ngã về phía bên trái, sắp sửa lao vào ngọn lửa.

Tất cả mọi người đang uống rượu, không có ai chú ý đến con ma men ấy bị vướng cành cây, không ai chú ý đến chuyện gì xảy ra.

Trông thấy cảnh này, Khánh Trần vội lao như bay qua đám đông, có điều đã không kịp rồi.

Vậy nhưng thành viên nọ lại loạng choạng bước sang cạnh chứ không ngã vào đống lửa đang cháy hừng hực, hắn ngã dập mông xuống đất, bàn tay bất cẩn đèn lên than củi, kêu “ối” một tiếng.

Không chết người.