Nhị đương gia:
“Thua thì đừng kiếm cớ.”
La Vạn Nhai:
“…”
Nói thật, đoán chừng Người Phán Quyết không ngờ được họ ếm lời nguyền hòng giết chết năm nghìn người đến mức rát cổ họng, trên thực tế khi vào đến Hắc Diệp Nguyên lại có hiệu quả như thế…
Nếu họ biết được mọi chuyện thành ra thế này thì có lẽ đã chửi om sòm trong cứ điểm trên không rồi!
Hiện tại, trong vương đình người khổng lồ, đâu đâu cũng thấy thành viên Hội Phụ Huynh gặp xui xẻo.
Có người cầm chai bia muốn dựng ngược tu một hơi, kết quả vừa xoay cái chai được vài vòng đã sặc, phun thẳng lên bạn nhậu ngồi đối diện như suối phun.
Có người ăn thịt nướng dắt răng.
Có người bị người khổng lồ uống quá chén ôm đến mức suýt ngạt thở.
Còn có người bị chim ỉa một bãi lên người.
Đại yêu Khánh Kỵ xấu xa đi thu thập ảnh dìm, làm hoài không biết mệt.
Nhện Đen bỗng phát hiện, Khánh Trần đã rời khỏi tiệc liên hoan bên lửa trại từ bao giờ, nàng ngoảnh lại lém tìm kiếm thì thấy Khánh Trần đang ngồi khoanh chân trên đỉnh hoàng cung nơi cao, lúc nào cũng dõi mắt nhìn bên dưới, dường như đang quan sát xem có gì khác thường không.
Nhưng đột nhiên Khánh Trần nhảy xuống, lao nhanh như chớp đến bên cạnh một người nào đó, lúc thành viên của Hội Phụ Huynh ấy lảo đảo ngã xuống, trùng hợp có một tảng đá nhô lên sau đầu, nếu đập trúng thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Khánh Trần kéo thành viên này, sau đó trở lại đỉnh hoàng cung, một lần nữa quan sát từng chi tiết.
Nhện Đen đi lên đỉnh, đứng sau lưng hắn và hỏi:
“Ông chủ, ngươi lúc nào cũng như thế à?”
“Thế nào cơ?”
“Khi người khác đang vui say thì ngươi giữ tỉnh táo tuyệt đối, một mình gánh vác hết thảy mọi việc.”
Nhện Đen nói.
Khánh Trần mỉm cười:
“Ta là Phụ Huynh của họ, đấy là điều nên làm.”
Nhện Đen hỏi:
“Tức là nếu ta gặp phải nguy hiểm thì ngươi cũng sẽ làm thế?”
Khánh Trần nhớ lại những công lao Nhện Đen lập được trong khoảng thời gian này:
“Phải, yên tâm đi.”
Nhện Đen nói:
“Được Hắc Diệp Nguyên bảo hộ mà vẫn xuất hiện lời nguyền sinh tử, chứng tỏ có người lấy được tóc hoặc máu của hắn. Nội ứng đang ở rất gần ngươi.”
“Ừ.”
Nhện Đen:
“Ta cũng muốn giúp ngươi trù ếm những Người Phán Quyết đó, nhưng một mặt là trong tổ chức Người Phán Quyết có vài lão già thực lực mạnh hơn ta, ta không nguyền rủa họ được. Mặt khác là mọi người đều chưa bao giờ để lộ tên thật với nhau, ví dụ biệt hiệu của ta là Nhện Đen, những người khác cũng có biệt hiệu của mình. Kỳ thực Người Phán Quyết là bảy truyền thừa gia tộc có tiếng của Phong Bạo Thành, họ dùng phép thuật hắc ám, cho nên rất chú ý.”
“Ừ.”
“Bây giờ không thể để họ uống rượu nữa, dễ xảy ra chuyện.”
Nhện Đen nói.
“Không sao, ta đang theo dõi rồi.”
Khánh Trần cười nói.
“Vì sao lại cho phép họ uống rượu?”
Nhện Đen tò mò:
“Ta hỏi thế chỉ đơn giản là hiếu kỳ thôi. Ta cảm thấy bây giờ hẳn đã bước vào giai đoạn chiến tranh, mà thời chiến thì không thể uống rượu.”
Khánh Trần lắc đầu:
“Chiến tranh thật sự vẫn chưa bắt đầu, ta chỉ mong trước khi thời kỳ hắc ám ấy đến, mọi người có thể sống thật vui vẻ. Ngươi biết không, khi còn nhỏ ta thảm lắm, mỗi lần ta nghĩ đến sau này mình kết hôn sinh con thì đều hy vọng tuổi thơ của con mình có thể nô đùa thỏa thích. Ta hy vọng trước khi trưởng thành nó vui chơi không ngần ngại, trải nghiệm cuộc đời khác biệt, bởi vì...Sau khi lớn lên sẽ chẳng còn dễ dàng đạt được hạnh phúc, khi đó cần những điều tốt đẹp chữa lành tất thảy.”
Chiến tranh cũng thế.
Khi đối mặt với nguy cơ, nhiều người sẽ trông chờ vào may mắn: Có thể chung sống hòa bình không? Có thể không có người chết không? Có cách giải quyết tốt hơn không? Mọi người có thể nhân nhượng nhau không?
Ca ca Khánh Chuẩn.
Ông chủ Hà của Cửu Châu.
Tiểu Lục của Hội Phụ Huynh.
Đám người Điển Phục thành viên Côn Luân hy sinh ở thành phố số 10.
Cả những người đã chết ở căn cứ A02.
Những người đó lần lượt nhắc nhở Khánh Trần, thế giới mà hắn phải đối mặt tàn khốc đến mức nào.
Chiến tranh không phải mời khách ăn cơm, chiến tranh là đổ máu và hy sinh, là những con người bảo vệ tổ ấm dùng máu thịt xây lên bức tường thành vững chãi sau lưng mình.
Trong chiến tranh, người do dự và mềm yếu chắc chắn sẽ thua.
Vì thế Khánh Trần càng biết thời kỳ chiến tranh ngày sau sẽ gian khổ cỡ nào, thì hắn lại càng hy vọng mọi người có thể vui sướng thêm một lát.
Đến lúc đó, tất cả những gì trong khoảng thời gian hạnh phúc đều sẽ biến thành kẹo ngọt trong tháng ngày đau khổ, thành tia hy vọng giữa tương lai tăm tối.
Nhện Đen thở dài...
“Trước kia đại lục phía Đông chưa từng đề phòng phép thuật hắc ám, nên giờ mới tạo cơ hội cho công tước Phong Bạo...Hiện tại được Hắc Diệp Nguyên bảo vệ, nhưng chúng ta không thể trốn trong Hắc Diệp Nguyên cả đời được đúng không.”
Khánh Trần mỉm cười:
“Ngươi nhập vai nhanh đấy, lo lắng cho bọn ta à?”