Nhưng nếu thời gian quay trở lại một lần nữa, hắn nhất định sẽ đứng thẳng dưới ánh nắng mặt trời và quan sát thật kỹ bản thân.
Tâm kiếm đã vỡ vụn. Nhưng hắn vẫn còn cốt kiếm.
Dù cốt kiếm có gãy, hắn vẫn còn cái mạng le lắt này.
Chỉ thấy mười thanh cốt kiếm đó còn vững chắc hơn những thanh tâm kiếm kia, dù chúng phải hứng chịu không biết bao nhiêu nhát kiếm, chúng vẫn ngoan cường bay trong không trung.
Lúc này, công tước Bạch Ngân vừa tung ra một đòn quyết đánh đến cùng, xuyên thủng hoàn toàn kiếm trận của Hà Kim Thu, nhưng cuối cùng lại tạo cho Hà Kim Thu một cơ hội.
Chỉ nhìn thấy thanh cốt kiếm bị đánh bay liền quay trở lại, lợi dụng lúc đối phương toàn lực tung đòn, nó đã lướt qua một cách tinh vi từ phía sau mắt cá chân trái của đối phương! Đây là cái chân mà Công tước Bạch Ngân bị thương khi hắn rơi xuống từ phi thuyền.
Khi công tước Bạch Ngân nhận thấy điềm chẳng lành thì đã quá muộn để né tránh, hắn cố gắng bò dậy để tránh, nhưng thanh cốt kiếm quá khôn lanh! Ngay khoảnh khắc này, việc gãy xương và dây chằng ở chân trái cũng khiến hắn hành động chậm đi quá nhiều.
Gân chân!
Chính thanh kiếm này đã trực tiếp làm đứt gân chân của Công tước Bạch Ngân.
Đôi mắt của Công tước Bạch Ngân đỏ hoe, kẻ thù của hắn như một kẻ mất trí, hoàn toàn không quan tâm đến sự sống hay cái chết, dù cả người giống như một ngọn nến trong gió, đối phương vẫn luôn nghĩ cách làm sao để giết hắn, chứ không phải suy nghĩ làm sao để sống sót!
Hắn chợt cảm thấy, nếu cứ tiếp tục thế này, người chết rất có thể sẽ đổi thành hắn!
Công tước Bạch Ngân ngẩng đầu nhìn Hà Kim Thu, chợt thấy khóe miệng của đối phương nhếch lên một nụ cười nham hiểm, dù chín thanh tâm kiếm đã vỡ vụn, đối phương vẫn có thể mỉm cười vì chặt đứt được gân chân của kẻ thù!
Công tước Bạch Ngân không muốn kéo dài thêm nữa, trận địa cuộc chiến ở phía xa đã không còn tiếng súng vang lên nữa, Joker có thể sẽ đến đây bất cứ lúc nào!
Và Người Xem Mệnh cũng vậy.
Nghĩ đến đây, chỉ thấy hắn đột nhiên khom lưng, chân sau bộc phát ra một sức mạnh không tưởng, bổ nhào về phía Hà Kim Thu.
Ngay lập tức, hình bóng của Công tước Bạch Ngân biến mất khỏi tầm nhìn, tốc độ này nhanh đến mức Hà Kim Thu chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen mơ hồ, hắn vẫn chưa kịp nhìn rõ ràng, đối phương đã ở trước mặt hắn rồi.
Công tước Bạch Ngân giơ tay, chưởng một bàn tay nặng nề lên ngực Hà Kim Thu, chân khí Kỵ Sĩ trong cơ thể hắn truyền vào cơ thể của Hà Kim Thu một cách thô bạo.
Chân khí Kỵ Sĩ của Kỵ Sĩ cấp bán thần giống như một dòng nước từ trên trời đổ xuống, xuyên qua tứ chi bách hải của Hà Kim Thu, phá vỡ từng mạch máu và các sợi cơ của Hà Kim Thu.
Đây là lý do tại sao bán thần Kỵ Sĩ có thể đánh người như vẽ tranh, Hà Kim Thu nhìn bề ngoài vẫn còn nguyên vẹn không chút tổn hại, nhưng tất cả sinh lực trong cơ thể đều đã bị tiêu diệt.
Nhưng Công tước Bạch Ngân thấy Hà Kim Thu vẫn đang cười.
Đột nhiên, cổ tay của hắn nhói đau, bàn tay đang đặt trên ngực của Hà Kim Thu chợt bị một thanh kiếm lía qua, chém đứt gân tay phải của hắn.
Chỉ lúc đó Công tước Bạch Ngân mới nhận ra, ban nãy hắn dồn lực tấn công, trong quá trình nhảy qua hắn đã lần lượt hạ gục chín thanh cốt kiếm, còn một thanh kiếm không rõ ở đâu.
Thì ra ngay từ đầu thanh cốt kiếm này vẫn luôn chờ hắn.
Ngay từ đầu, Hà Kim Thu đã không có ý định sống sót, hắn muốn hy sinh mạng sống của mình chỉ để đổi lấy gân tay của Công tước Bạch Ngân.
Lúc này Hà Kim Thu chịu một lực rất lớn, hắn bay ra ngoài như con diều bị đứt dây, thân thể không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
Hắn nhìn lên bầu trời đêm, ho khan cười nói:
"Ta đã phế một tay một chân của ngươi, sao nào? Còn dám coi thường ta sao?"
Ông chủ Hà trông cực kỳ thảm hại, nhưng lại vui vẻ vô cùng.
Công tước Bạch Ngân ngơ ngác nhìn mạch máu trên cổ tay hắn:
"Với kỹ thuật ngày nay, muốn nối gân tay thực sự quá dễ, chỉ cần cho ta một tháng, vết thương này sẽ không ảnh hưởng chút gì đến ta. Bây giờ, trái tim của ngươi chẳng qua chỉ là một mảnh ghép chằng chịt, chân khí Kỵ Sĩ của ta vẫn còn trong cơ thể của ngươi, và ngươi hoàn toàn không thể chữa lành được, cho nên, ngươi chết là cái chắc. Vì vậy, ngươi dùng cái mạng bán thần của mình, đổi lấy một vết thương có thể chữa lành của ta ư, tại sao?"
Hà Kim Thu mỉm cười, không quan tâm tới hắn.
Công tước Bạch Ngân phẫn nộ nói:
"Tại sao? Tại sao ngươi lại liều mạng chỉ để làm ta bị thương? Ngươi là bán thần, lẽ nào ngươi không hề sợ chết sao?"
Hà Kim Thu nhìn bầu trời đầy sao trên đầu.
Hắn thực sự muốn cưỡi kiếm lướt gió một lần nữa để ngắm nhìn những vì sao có thể với tới kia. Nhưng đến bây giờ hắn mới nhớ ra chính mình đã không còn có thể cưỡi kiếm nữa, hắn chỉ còn lại một cái mạng tàn tạ, từ từ chờ chết, công tước Bạch Ngân lại hỏi lần thứ ba...