"Tất cả những điều này không được ghi lại trong lịch sử, nhưng khi họ đối mặt với nguy hiểm, họ đều đưa ra lựa chọn của riêng mình. Đây có lẽ là lý do tại sao họ khác với các ngươi."
"Khánh Trần, một Kỵ Sĩ của đại lục phương đông, khi đối mặt với hàng triệu thử triều ở thành phố số 10, hắn biết rõ nếu quay trở lại thành phố hắn sẽ phải bỏ mạng, nhưng cuối cùng hắn đã cứu 6130 người trong suốt ba ngày không ngơi nghỉ. Hắn biết rõ nơi đó đã là một thành phố bị vứt bỏ, lúc nào cũng có nguy cơ bị Lý thị và Trần thị dùng lửa đạn để bao phủ, nhưng hắn vẫn không bỏ đi."
Lúc này, mười tám thanh phi kiếm đã bay về và lượn lờ bên cạnh Hà Kim Thu, hắn nói tiếp:
"Thực ra ta vẫn luôn rất ngưỡng mộ các Kỵ Sĩ, mọi người đều nói họ là những người lãng mạn nhất trong Liên bang, nhưng ngươi có biết định nghĩa của sự lãng mạn là gì không?"
Định nghĩa của sự lãng mạn không phải là bên khóm hoa hay dưới ánh trăng, không phải thề non hẹn biển, không phải chỉ có tình yêu đôi lứa. Mà là ngươi dù biết mình sẽ thất bại, sẽ chết, nhưng ngươi vẫn lựa chọn làm điều đó, đây chính là sự lãng mạn...đây mới là Kỵ Sĩ.
…
Hà Kim Thu nhìn Công tước Bạch Ngân:
"Đoàn Hắc Kỵ Sĩ các ngươi, không xứng."
Công tước Bạch Ngân lắc đầu:
"Ta biết những gì ngươi nói đều rất anh dũng, rất chính trực, rất tuyệt vời, nhưng ngươi có nói nhiều như vậy cũng vô ích. Bây giờ điều ngươi cần suy nghĩ phải là dựa vào cái gì để giết được ta?"
Hà Kim Thu không trả lời ngay lập tức, hắn dùng cổ tay đã bị chặt đứt của mình, nhẹ nhàng vuốt ve từng thanh tâm kiếm và cốt kiếm xung quanh, như để nói xin lỗi với chúng, sau đó nói một lời tạm biệt.
"Dựa vào đâu?"
Hà Kim Thu cười:
"Dựa vào cái mạng nát hiện tại của ta đây."
"Nếu ngươi liều cái mạng đó cũng không giết được ta thì sao?"
Hà Kim Thu đáp:
"Làm tốt hiện tại, đừng màng tương lai. Nghe theo trái tim, đừng lo được mất."
Trong phút chốc, hắn đốt cháy chút sinh khí cuối cùng của mình, mười tám thanh phi kiếm xung quanh tỏa ra hào quang ngàn trượng.
Ngay sau đó, mười tám thanh phi kiếm vụt khỏi người hắn như dòng nước xối, lao thẳng về phía Công tước Bạch Ngân.
Công tước Bạch Ngân không chút hoang mang giơ tay đón đòn tấn công, toàn thân kéo ra dư ảnh xung quanh như chim ưng rơi xuống, âm thanh sắt thép va chạm không ngừng vang lên.
Phi kiếm liên tục bị đánh bay, khuôn mặt của Hà Kim Thu cũng ngày càng mệt lử.
Thủ đoạn của Hà Kim Thu có vẻ hơi yếu trước Công tước Bạch Ngân, như thể dù hắn có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng khó có thể làm bị thương đối phương dù chỉ là một chút. Hơn nữa trong quá trình chiến đấu, công tước Bạch Ngân thậm chí còn có đủ năng lượng để thôi phát Thu Diệp Đao, sử dụng sợi tóc đen làm kim, cứa từng nhát lên người Hà Kim Thu.
Nếu không phải Hà Kim Thu kịp thời tránh né, e rằng đối phương đã cắt đứt động mạch chủ cổ của hắn đến mấy lần.
Hắn dường như không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tấn công một cách máy móc và phức tạp bằng những thanh phi kiếm, sau đó lại bị công tước Bạch Ngân đáp trả một cách dữ dội.
Nhưng...những thanh phi kiếm đó sau khi bị đánh bay lại hết lần này đến lần khác bay ngược trở về, tấn công công tước Bạch Ngân. Trận chiến này không còn rực rỡ hay chấn động như trước nữa.
Hà Kim Thu như thể đang vật lộn với người ta trên đường phố, trên người hắn không có bộ âu phục đẹp đẽ, không có Hắc Quyền Trượng tinh xảo, chỉ có một trái tim muốn liều mạng kết liễu kẻ thù.
Hắn từ bỏ sự chỉn chu của riêng mình, những tính toán của riêng mình. Trước đây hắn là một Kiếm Tiên, còn bây giờ hắn chỉ là một chiến binh! Trận chiến này thật là khiêm tốn không chút tô điểm.
Trận chiến này, không màng sống chết, bất chấp cái giá phải trả!
Thanh phi kiếm vẫn liên tục bị đánh lui, lại lần nữa bay trở về.
Không ngừng nghỉ, liên miên không dứt.
Trong phút chốc, Công tước Bạch Ngân kịch liệt chống trả, chỉ thấy hắn đột nhiên bộc phát tốc độ vô song, búng mấy chục ngón tay vào hư không, ngón tay vững vàng đánh bật lên phi kiếm.
Thanh phi kiếm trên không trung bị hắn tìm thấy chính xác từng thanh một. Thanh tâm kiếm thứ nhất vỡ vụn...thanh tâm kiếm thứ hai vỡ vụn...
Thanh tâm kiếm thứ tám vỡ vụn...
Thần sắc của Hà Kim Thu đột nhiên mệt mỏi lạ thường.
Kể từ khi kiếm tu Hồ thị được sinh ra đến nay, không ai có thể bẻ gãy chín thanh tâm kiếm chỉ trong một ngày, lục phủ ngũ tạng của hắn dường như bị nghiền nát, nếu không nhờ cơ thể cường tráng này, có lẽ hắn đã đột tử rồi!
Đây là lần đầu tiên Hà Kim Thu thấy biết ơn cơ thể xám xịt này, đã có lần khi nhìn thấy bản thân xám xịt trong gương, hắn chỉ nghĩ rằng đây là lần xấu xí nhất trong cuộc đời mình.
Không chỉn chu chút nào, vì vậy, hắn đã cắt móng tay mình đi, đội mũ lên.