Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2590: Làm Ơn




"Tại sao?!"

Hà Kim Thu lúc này mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía chân trời, nơi đó có một chàng thanh niên toàn thân đầy máu lao về phía hắn, đám con rối xung quanh thiếu niên không biết đã chết ở đâu, hẳn vừa rồi là một trận chiến cam go nhỉ.

"Ngươi muốn biết tại sao không?"

Hà Kim Thu hỏi. Công tước Bạch Ngân không đáp lời.

Hà Kim Thu suy nghĩ trong hai giây, hắn nghĩ đến một số người mà hắn từng quen biết, nghĩ đến một số điều mà hắn từng trải qua:

"Bởi vì...thành công không nhất thiết phải phụ thuộc vào ta."

Công tước Bạch Ngân sững sờ, ý của Hà Kim Thu là đối phương liều mạng cắt đứt gân tay gân chân của hắn, là để tạo cơ hội cho Khánh Trần giết chết mình.

Không cần biết người có phải là do Hà Kim Thu giết hay không, chỉ cần công tước Bạch Ngân chết là được.

Ngay sau đó, Công tước Bạch Ngân nhìn thấy Khánh Trần tự cắt cổ tay mình, lấy máu làm vật dẫn, từ trong dòng máu đó, hắn rút ra một thanh trường kiếm màu đỏ máu có được từ chỗ Người Xem Mệnh.

Tâm trí hắn đột nhiên đóng băng, trong đầu vang vọng lời tiên tri của Người Xem Mệnh dành cho hắn! Người đàn ông cầm thanh trường kiếm màu đỏ như máu đâm vào Công tước Bạch Ngân.

Vẻ mặt của hắn ngưng trọng, nghĩ tới nghĩ lui, hắn không nghĩ rằng Khánh Trần có năng lực giết chết được hắn, hắn lạnh lùng nói:

"Ngươi nghĩ ngươi giết được ta sao? Ta là bán thần, còn ngươi chỉ là một cấp A."

Hà Kim Thu suy nghĩ một lát rồi nói:

"Ngươi sẽ là bán thần đầu tiên mà hắn giết, thanh kiếm của hắn, cuối cùng cũng có thể khai đao rồi. Rồi sau này, hắn sẽ giết người thứ hai, thứ ba, thứ tư...cho đến một ngày, gươm và súng của thế giới được cất vào kho, ngựa được thả về Nam Sơn, mùa màng thịnh vượng, nhân dân hạnh phúc. Văn bia của ta có thể sẽ viết, người này chơi kiếm rất giỏi, còn ngươi...sẽ không có văn bia."

Cứ nói mãi, Hà Kim Thu bỗng ho lên dữ dội, mọi thứ trong cơ thể hắn bắt đầu tan rã dưới sự lưu động của chân khí Kỵ Sĩ.

Nhưng hắn không hối hận chút nào.

Lúc này, Công tước Bạch Ngân không có lựa chọn giết Khánh Trần, mà là mang cơ thể đang bị thương xoay người rẽ sang một hướng và chạy về phía xa, tiếng bước chân lộc cộc truyền đến, Khánh Trần nửa quỳ bên cạnh Hà Kim Thu:

"Ông chủ Hà, ngươi thế nào rồi?"

Hà Kim Thu nhẹ nhàng nói:

"Ta không sống được nữa, nhanh lên, đi giết hắn đi, đừng để hắn sống đến ngày viễn chinh đại lục phương đông! Ta đã cắt đứt gân tay phải và gân chân trái của hắn, nếu ngươi còn không giết được hắn, ta thực sự hổ thẹn với tổ tiên Kỵ Sĩ."

Khánh Trần sững sờ:

"Nhưng ngươi..."

Hà Kim Thu nhìn những vì sao trên bầu trời:

"Khánh Trần, làm ơn, giết hắn đi."

"Ta sẽ kiểm tra vết thương cho ngươi trước."

Mũi của Khánh Trần chua xót.

Nhưng Hà Kim Thu đột nhiên nhìn Khánh Trần một cách nghiêm túc:

"Đi mau, đi đi, nơi ta sắp đến không cần dũng khí, nơi ngươi sắp đến mới cần dũng khí."

Khánh Trần đột ngột đứng dậy, dùng hết sức mạnh trong cuộc đời mình, hắn đuổi theo sau lưng Công tước Bạch Ngân.

Hắn đột nhiên nhớ đến cái đêm hắn trốn học chạy về nhà, trên đường, khi hắn đang đứng nơi ngã ba đường mà hắn quen thuộc, hắn nhìn thấy một người trẻ tuổi ăn vận già nua, đối phương cười nói với hắn: Xin chào, ta là Hà Kim Thu đến từ Cửu Châu.

Khánh Trần chỉ cảm thấy tim, máu và tâm trí mình như sôi sục lên, sấm xét trong cơ thể không ngừng trào dâng.

Từng hồ quang điện không ngừng khuấy động, trong cơn phẫn nộ, chúng tràn đầy khí thế, không ngừng sinh trưởng.

Tuy nhiên, khi chạm đến một điểm mấu chốt nhất định, chúng lại chậm chạp không thể đột phá.

Thế là chúng bắt đầu tìm một nguồn khác, chúng bắt đầu đồng hóa với máu thịt, chúng thâm nhập vào sinh mạng của Khánh Trần.

Lúc này, ông chủ Hà vẫn luôn nằm trên mặt đất đang cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để chống đỡ cơ thể tàn phế của mình, ngồi xếp bằng.

Hắn lặng lẽ nhìn cơ thể cậu thiếu niên bắt đầu mờ đi, và ranh giới của cơ thể hắn bắt đầu được thay thế bởi sấm sét. Nguyên tố hóa!

Khánh Trần thực sự đang ở trước thềm bán thần, bắt đầu quá trình đồng hóa với sấm sét!

Lúc này, Khánh Trần chỉ cảm thấy rằng mình đã đi hết bước này đến bước khác trong thế giới này, từ biệt hết người bạn này đến người bạn khác, thế giới đã mục nát rồi.

Nhưng ngươi phải hiểu, bạn của ta, chúng ta không thể dùng sự dịu dàng đối phó với bóng tối, mà phải dùng lửa.

Trong nháy mắt, hình bóng của Khánh Trần trở thành một tia sáng trong mắt Hà Kim Thu, còn đôi mắt hắn đong đầy ý cười.

Chỉ thấy một ánh sáng cực kỳ chói lọi kéo dài đến tận phương xa, kéo dài thành một ánh sáng lộng lẫy!

Thần Thiết! Thần Thiết!

Khánh Trần đến sau lưng Công tước Bạch Ngân dù cách một khoảng cách cực xa, nhưng ngay cả khi tay chân đối phương đã bị gãy, hắn vẫn tỏa khí thế vô cùng.

Chỉ trong chớp mắt, Khánh Trần vừa mới đi tới phía sau đối phương, còn chưa kịp vung kiếm đã bị đối phương tung cước đá bay lên trời.