Trong phút chốc, Tào Nguy đã nhào vào trong rừng cây tối tăm, trong hơn mười giờ qua, hắn lại có thể nhìn thấy thiếu niên kia lần nữa, có thể nhìn thấy những đường vân lửa đỏ trên mặt đối phương.
Hai bên cách nhau rất gần, ánh mắt thiếu niên không hề thay đổi.
Tựa như không phải hắn tìm được đối phương mà là đối phương đang đợi hắn tới.
Chỉ là, Tào Nguy lại cảm thấy có chút quái lạ, ánh mắt thiếu niên này nhìn mình có chút kỳ quái, giống như là đồ tể đang nhìn chằm chằm con trâu đực sắp bị làm thịt.
Trong đêm tối, quân nhân của liên bang phẫn nộ vung dao găm trên tay phải về phía trước, cánh tay cầm dao găm xuyên qua tán lá dày, hung mãnh rạch vào phần ngực bụng của Khánh Trần.
Thế nhưng Tào Nguy phát hiện, khi cơ bắp của hắn vừa mới hoạt động, thiếu niên trước mặt như biết trước mọi thứ, biết mình muốn làm động tác gì.
Một trận chiến sau hơn mười giờ truy đuổi, thực lực của cao thủ cũng bị vết thương làm giảm xuống mức thấp nhất. Hắn chỉ cảm thấy trên tay nhẹ bẫng, đòn quyết định này của hắn thất bại rồi.
Giờ là lúc thiếu niên phản kích, dao găm trong tay đối phương xoẹt qua dao găm của mình, lưu lại một vết thương rất sâu trên cánh tay của hắn.
Hai chân Tào Nguy bật lên như cái cung, tiếp tục nhào về phía trước, cánh tay vung lên, dao găm của hắn lại không thể nào chạm vào cơ thể thiếu niên.
Giống như đối phương đã nghiên cứu kĩ cách thức hành động của hắn, dự đoán được lần tấn công tiếp theo của hắn rồi phản kích.
Chỉ vẻn vẹn hơn mười giây sau, trên thân Tào Nguy đã xuất hiện hơn mười vết thương, nhưng ngay cả góc áo của Khánh Trần hắn cũng không đụng đến được!
Tào Nguy biết, bản thân đã trở nên chậm chạp hơn, cũng đã yếu đi, nhưng đây không phải nguyên nhân khiến hắn bị áp chế.
Hắn bị áp chế là vì khả năng phán đoán của thiếu niên.
Tào Nguy cảm giác tốc độ phản ứng của đối phương không nhanh hơn mình, chỉ là đối phương có thể thông qua biến hóa của quần áo, vị trí cơ bắp hở ra, ánh mắt biến đổi, eo và chân biến hóa khi hắn phát lực để đánh giá động tác tiếp theo.
Hắn không biết thiếu niên này làm như thế nào, chỉ biết mình đang cách cái chết rất gần.
Gần vô cùng.
…
Sau một lúc, khi Tào Nguy nghĩ thiếu niên sẽ tiếp tục tránh né quỹ tích của dao găm khi hắn vung thì đối phương lại không lùi mà tiến tới.
Đêm tối trong cấm địa, rất ít ánh trăng xuyên được qua khe lá để chiếu xuống mặt đất.
Tào Nguy thấy ánh mắt lạnh như băng của thiếu niên ngày càng gần, hắn di chuyển về phía bên trái, vô thức muốn cầm dao găm cắt đứt cổ họng của Khánh Trần.
Nhưng Khánh Trần đột nhiên chạy lại gần, tay trái cầm dao găm, dùng tay phải ngăn cản dao găm của Tào Nguy đang hướng về phía cổ mình.
Cùng lúc đó, dao găm trong tay trái thiếu niên cũng đâm vào lá lách của kẻ địch.
Tào Nguy ngơ ngác, hắn biết dao găm đã đâm vào chỗ nào ở bụng, cũng biết chính mình chắc chắn sẽ phải chết, nhưng hắn không muốn chỉ có một mình hắn chết.
Bỗng nhiên, Tào Nguy dùng chút sức lực cuối cùng, hắn muốn thoát khỏi sự trói buộc của tay phải thiếu niên.
Nhưng khi cánh tay hắn còn chưa kịp thoát ra, thiếu niên đã há miệng cắn lấy cổ tay của hắn, tiếp tục giữ chắc cánh tay hắn.
Khánh Trần giữ chặt kẻ địch rồi xông về phía trước, cánh tay bị hắn cắn đã chảy máu be bét.
Ầm một tiếng, toàn bộ thân hình của Tào Nguy va đập mạnh vào thân cây.
Tào Nguy vô lực nhìn đôi mắt gần trong gang tấc kia, ánh mắt hung dữ như dã thù đó đang nhìn chằm chằm mình, rất gần rất gần.
Sau đó ánh mắt kia dần bình tĩnh lại.
Miệng vết thương trên cánh tay Tào Nguy chảy ra máu tươi, vảy cả lên mặt thiếu niên.
Mười mấy giây sau, Khánh Trần chậm rãi buông tay ra, hắn để Tào Nguy ngã ngồi trên mặt đất.
Tào Nguy gian nan ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó lại nhìn vào chỗ sâu trong cấm địa.
Lúc này Khánh Trần mới giải thích:
"Tới giết ngươi trước, vì sợ ngươi chạy mất, trước khi ta có năng lực giúp sư phụ, thân phận Kỵ Sĩ của ta không thể bị người khác biết."
Tào Nguy khó khăn gật đầu, ra hiệu mình đã hiểu, hắn im lặng một lúc sau đó dùng chút sức lực cuối cùng hỏi:
"Phong cảnh trên đỉnh Thanh Sơn Tuyệt Bích thế nào?"
Khánh Trần nghĩ một lúc rồi trả lời:
"Đẹp mắt."
"Cảm ơn."
Tào Nguy nhắm mắt lại.
Cho đến giờ phút này, Khánh Trần mới có thể buông lỏng sau mười mấy tiếng truy đuổi kia.
Lần này rất khó khăn mơi có thể giết chết cao thủ cấp C.
Đầu tiên làm đối phương bị thương vì mìn bẫy bộ binh, sau đó để đối phương chứng kiến cảnh hắn leo vách núi mà đánh mất ý chí chiến đấu, cuối cùng Khánh Trần còn dùng hơn mười giờ để tiêu hao hết sức lực của đối phương.
Mấu chốt vấn đề là ở quả mìn bẫy bộ binh kia, nếu không có thứ này làm Tào Nguy bị thương nặng, Khánh Trần khó mà giết chết đối phương được.