Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 257: Tuyệt Vọng




Nhưng vấn đề là, chỉ có Kỵ Sĩ đạt tới cấp B mới có thực lực sử dụng sơ bộ Thu Diệp Đao, thiếu niên này vừa mới trở thành Kỵ Sĩ làm sao lại có thể sử dụng được?!

Chẳng lẽ Kỵ Sĩ đang đuổi giết mình bây giờ không còn là thiếu niên lúc nãy nữa, mà là một vị Kỵ Sĩ nào đó thành danh đã lâu?

Là Trần Gia Chương, Vương Tiểu Cửu hay Lý Thúc Đồng! ?

Không đúng, nếu thật sự là ba vị này, đối phương cần gì lãng phí thời gian với mình!

Tào Nguy bỗng giật mình, tên này vừa trở thành Kỵ Sĩ liền có thể sử dụng Thu Diệp Đao!

Không đợi hắn nghĩ rõ ràng, lại một Thu Diệp Đao bay vụt tới, hắn vội vàng lăn sang một bên.

Nếu không phải hắn tránh kịp, chỉ sợ lúc này đã bị xuyên thủng bụng.

Tào Nguy cắn răng bò dậy tiếp tục chạy về phía rừng cây, đối phương có khả năng giết hắn từ xa, bản thân hắn không thể tiếp tục ngồi nghỉ được nữa.

Đối phương còn khó đối phó hơn so trong tưởng tượng của hắn nhiều!

Thời gian đếm ngược 33:00:00.

Trong rừng cây vẫn vô cùng im ắng, giống như không ai biết nơi này đã xảy ra chuyện gì, cũng không ai quan tâm.

Trong im lặng, cảm giác sợ hãi càng ngày càng mãnh liệt, dường như thiếu niên kia đang áp sát ngay sau lưng Tào Nguy.

Nhưng thợ săn này còn kiên nhẫn hơn nhiều so với dự đoán của Tào Nguy.

Bất kể hắn có nôn ra bao nhiêu máu, dù hắn đã yếu thế như vậy, đối phương cũng không có ý định đi ra quyết chiến cùng hắn.

Thiếu niên chỉ yên lặng ẩn nấp trong bóng tối của cấm địa, như con sói lão luyện nhất, chờ con mồi của mình kiệt lực.

Thời gian đếm ngược 30:00:00.

Tào Nguy chạy từ sáng sớm đến nửa đêm.

Nhưng dù hắn có chạy thế nào cũng không thể thoát khỏi cấm địa.

Vết thương trong nội tạng của hắn dần chuyển biến xấu, dù là cao thủ cấp C cũng không chống đỡ được.

Lúc đầu Tào Nguy cảm thấy theo thời gian trôi qua, mình sẽ mệt, đối phương nhất định cũng mệt.

Khi tim và phổi bị thương quá nặng, hiệu suất làm việc sẽ giảm xuống, máu bắt đầu thiếu oxi, não bộ bắt đầu mất đi khả năng suy nghĩ, tay chân bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, sức phán đoán cũng không còn chính xác nữa.

Tính tình cũng dần trở nên nóng nảy, không còn kiên nhẫn nữa.

Nhưng không biết vì sao, theo thời gian trôi qua, cảm giác sợ hãi kia lại ngày càng mạnh!

Trong cảm giác của Tào Nguy, đối phương đuổi theo hắn gần mười giờ đồng hồ, thậm chí bước chân còn không hỗn loạn, không cho mình bất cứ cơ hội nào.

Đối phương như là một cỗ máy lạnh băng, mạnh mẽ, không có bất kì cảm xúc gì, cơ thể cũng chỉ là công cụ của đối phương.

Tào Nguy tự nhủ trong lòng, đây chính là người có tư cách trở thành Kỵ Sĩ sao.

Không thể nghi ngờ, thực lực của thiếu niên không như hắn tưởng tượng, nhưng đối phương tuyệt đối là đối thủ có kiên nhẫn nhất mà Tào Nguy từng gặp trong cuộc đời này.

Không tìm thấy kẻ địch, đường cũng đi không hết, thật sự khiến người ta vô cùng tuyệt vọng.

Mỗi khi Tào Nguy muốn nghỉ ngơi, Thu Diệp Đao sẽ đúng hẹn bay vụt tới, thúc giục hắn tiếp tục chạy trốn.

Thời gian đếm ngược 25:00:00.

Bỗng nhiên, Tào Nguy vấp phải một khúc cây mà trượt ngã trên mặt đất.

Nhưng lần này hắn không có ý định lại đứng dậy, chỉ nằm ngửa trên mặt đất thở hổn hển, nói với rừng cây u ám:

"Ngươi có thấy mệt không? Ta biết mục tiêu của ngươi là Khánh Hoài, sao ngươi không đi tìm hắn trước, ngược lại tới tìm ta?"

Không ai trả lời.

Nhưng Tào Nguy cũng không thèm để ý, hắn chỉ là tiếp tục nói:

"Khi còn bé ta cũng rất muốn trở thành Kỵ Sĩ, nhưng số mệnh của ta không được tốt như ngươi. Sau này ta nhập ngũ, dùng quân công đổi lấy thuốc biến đổi gien, cho là mình không được làm Kỵ Sĩ cũng không sao, dùng cách này cũng có thể trở thành siêu phàm giả. Nhưng hôm nay ta mới phát hiện, bản thân vẫn còn kém quá xa."

Trong lúc nói chuyện, Thu Diệp Đao lại lần nữa xoẹt qua không khí, bay tới từ trong rừng cây.

"Tìm được ngươi rồi!"

Tào Nguy bỗng nhiên nảy lên khỏi mặt đất.

Trong chính khoảnh khắc này, hắn dùng tất cả sức lực còn lại trong cơ thể!

Như lần phản kháng cuối cùng của một mãnh hổ sắp chết, xông về một hướng trong rừng cây.

Lúc Tào Nguy nằm trên mặt đất cũng không phải đang nhận thua, mà để lỗ tai mình áp sát với mặt đất, làm như vậy mới có thể dễ dàng tìm được vị trí của Khánh Trần!

Hắn biết, sau mỗi lần đối phương sử dụng Thu Diệp Đao nhất định sẽ thay đổi vị trí ngay lập tức, tránh bị mình lần theo quỹ tích của Thu Diệp Đao, tìm dược chỗ ẩn nấp của hắn.

Cho nên, khi đó sẽ có tiếng bước chân!

Tham gia quân ngũ hơn mười năm, Tào Nguy có thể leo lên được chức vị như bây giờ không phải chỉ dựa vào mỗivận may và võ lực, còn phải có đầu óc và dũng khí, nghị lực nữa.

Hắn tìm mọi cách để trèo lên vị trí cao hơn trong quân đội liên bang, bị người ta giáng chức xuống làm chó săn cho bọn con cháu của các tập đoàn lớn, hắn cũng có thể cắn răng tiếp tục trèo lên trên, loại người này tuyệt đối không bao giờ ngồi chờ chết!