Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2547: Không Muốn Đi




Tế bào trong cơ thể là tế bào đơn nhân, mà tế bào ung thư là đa nhân dị hình, thế nên khi chúng sinh trương sẽ từ từ tích tụ lại thành khối u, không tương thích với tế bào bình thường.

Bây giờ, tất cả các tế bào trong cơ thể Hà Kim Thu đều chậm rãi dung hợp thành tế bào hai nhân!

Khi các tế bào trở nên khác với tế bào thường thì bất thường cũng thành bình thường.

Nhưng vấn đề là điều này không giống với miêu tả của Nhâm Tiểu Túc, trước kia nhân tế bào của Nhâm Tiểu Túc đều biến thành tế bào đơn nhân dị hình giống kim cương chứ không phải nhân kép bình thường như hiện tại!

Hà Kim Thu quỳ dưới đất, cảm thấy đau đớn như có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang cắn xé cơ thể mình, hắn giãy giụa xé áo mình ra, mắt mở trừng trừng nhìn vết tiêm màu xám trên ngực bắt đầu lan rộng ra xung quanh.

Chẳng lẽ mình không tránh khỏi vận mệnh trở thành vật thí nghiệm màu xám ư? Trở thành một con quái vật như thế?

Quả nhiên, đường thành thần hiện nay chỉ dành cho Kỵ Sĩ.

Từng giọt mồ hôi rơi xuống bùn đất, ý chí của hắn dần mơ màng.

Nếu là người bình thường thì đã ngất xỉu từ lâu rồi, nhưng Hà Kim Thu vẫn tỉnh táo.

Điều kỳ lạ là ngoài sự đau đớn, cơ thể còn bắt đầu sản xuất ra lượng lớn endorphin giảm đau, cảm giác đau đớn xen lẫn thoái mái ấy vô cùng quái lạ.

Ý chí tinh thần của hắn lan tràn như sắp sửa dung hợp với ý chí của thế giới, nhưng khi ý chí của thế giới bắt đầu tiếp xúc với hắn thì lại chủ động cự tuyệt.

Giống như...Ý chí của thế giới cũng có lựa chọn của mình.

Trong phút chốc hắn như quay trở lại khoảng thời gian mình đi lính.

Cha ở trong phòng không nói chuyện, mẹ đeo bông hoa lớn bằng lụa đỏ xếp thành lên ngực cho hắn, để tiễn hắn đi nhập ngũ.

Hà Kim Thu ngẩn ra:

“Cha…mẹ…ta không muốn đi.”

Người cha hiền như bụt tức khắc trợn mắt:

“Bây giờ ngươi nói không đi là không đi được à?”

Hà Kim Thu suy nghĩ hồi lâu rồi nói:

“Nếu ta đi thì có lẽ sẽ bị đồng đội phản bội, có lẽ sẽ mắc ung thư, hoặc là sẽ phải chết.”

Cha trừng hắn:

“Cái vớ vẩn gì thế, nhà lão Hà này không có kẻ hèn nhát tham sống sợ chết.”

Nói rồi, cha vào phòng bếp lấy chày cán bột ra, luôn miệng nói phải đánh gãy chân hà Kim Thu.

Mạch suy nghĩ thay đổi, Hà Kim Thu dường như lại về đến con đê mình đi chống lũ cứu nạn, mình khiêng bao tải đi theo Trịnh Viễn Đông.

Hà Kim Thu muốn khóc, hắn nhẹ giọng ướm hỏi:

“Đội trưởng?”

Trịnh Viễn Đông cũng khiêng bao tải, không thèm quay đầu lại:

“Gì đấy? Đừng kêu mệt, đội 2 của ta không có kẻ đào ngũ, chịu đựng đi, muốn chết thì chết trong cơn lũ ấy.”

Hà Kim Thu ngẩn người:

“Đội trưởng, ngươi có hối hận vì đã tòng quân không?”

Trịnh Viễn Đông cười trêu:

“Hối hận chứ, hối hận chết đi được, nếu hồi đâu ta biết phải làm đội trưởng cho đám oắt con chẳng nên thân các ngươi thì ta đã chẳng lên xe của bộ vũ trang rồi!”

Hà Kim Thu vui vẻ, hắn theo Trịnh Viễn Đông bước đi trong đêm mưa bữa, tất cả các chiến hữu cùng nhảy vào dòng nước xiết, mọi người mặc áo ba lỗ màu đỏ, trên người toàn là những vết thương do bị cháy nắng, da bong tróc từng lớp từng lớp.

Trong cơn lũ, đằng xa có người gào:

“Đội 2, đội 2, bên này! Bờ đê bên này vỡ rồi, mau lại đây cho ta!”

Trịnh Viễn Đông gân giọng lên hô:

“Đội 2 không sự chết thì theo ta!”

“Đội trưởng, hết bao tải rồi, lấp chỗ khác hết cả rồi!”

Hà Kim Thu hô to:

“CMN ngươi không biết dùng thân mình để lấp à?”

Trịnh Viễn Đông hùng hổ mắng.

Hà Kim Thu chợt nhận ra, thì ra lúc này đội trường cũng nóng tính, rất hay nói tục.

Về sau đội trưởng thay đổi, ngày ngày mặc áo Tôn Trung Sơn, trông cũng ra hình ra dạng lắm…

Họ chặn lũ cả một ngày, từ sáng sớm cho đến tối mịt.

Đến khi có đơn vị mới đến thay họ.

Tất cả chiến sĩ của đội 2 kéo lê tấm thân mệt nhoài về, dân chúng tự phát đến an ủi ở bên đường, có người dúi trứng gà nóng hầm hập vào bàn tay bẩn thỉu, lạnh lẽo, rữa nát vì ngâm nước quá lâu của họ, ông cụ trưởng thôn đứng bên cạnh nói liên thanh từng câu “các chiến sĩ vất vả rồi”.

Hà Kim Thu định trả trứng gà lại:

“Cụ à, bọn ta có kỷ luật.”

Đội trưởng Trịnh ngăn hắn lại:

“Thôi, cầm lấy ăn đi.”

Giờ nghĩ lại, trước kia đội trưởng giỏi biến báo hơn mình nhiều.

Cơ thể Hà Kim Thu đau nhức, ý thức của hắn như một người bàng quan tỉnh táo trong những năm tháng dĩ vãng ấy, nhưng thân xác lại ở trong cuộc trải qua hết thảy…

Trở lại căn lều màu xanh sẫm, họ chưa cởi giầy đã ngả lưng xuống phản luôn.

Chốc lát sau xung quanh đã nổi lên tiếng ngáy o o, Hà Kim Thu không ngủ được.

Đột nhiên hắn hỏi:

“Đội trưởng, ngươi có hối hận đến đây không?”

Trịnh Viễn Đông suy nghĩ rồi nói:

“Đồ chó nhà ngươi chưa đủ mệt hay sao mà còn rảnh hơi suy nghĩ những thứ vớ vẩn này, nếu không có việc gì làm thì đi ra ngoài chạy việt dã vũ trang 10 cây sổ rồi quay lại hỏi ta.”

Hà Kim Thu:

“?”

Hắn nở nụ cười, cười rất tươi, thì ra những đau khổ hắn trải qua đều trở thành những hồi ức đẹp nhất.