Nhưng hình ảnh ấy dần vỡ vụn, trước mặt chỉ còn lại bùn đất của đại lục phía Tây.
Hiện tại, cả người Hà Kim Thu biến thành màu xám, vị trí của răng nanh mọc hai chiếc răng kiếm, móng tay cũng dài thêm 2 cm, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.
Mệt mỏi, cực kỳ mệt, chưa bao giờ mệt như thế.
Hắn nằm trên mặt đất, nhìn một chiếc khí cầu bay đến khoảng không trên đỉnh đầu, trên thân khí cầu máy có ký hiệu của Hắc Kỵ Sĩ Đoàn.
Ngay sau đó có người cấp tốc leo xuống bằng dây thừng, trói cổ tay Hà Kim Thu lại bằng một loại dây kỳ lạ nào đó.
Bỗng chốc Hà Kim Thu cảm thấy mình mất hết sức lực.
Loại dây mây này được lấy từ khu rừng cấm kỵ, trước kia công tước Phong Bạo bị trói lại cũng chỉ có thể mặc cho người khác làm gì thì làm.
Đương nhiên, công tước Phong Bạo không liều chết đánh cuộc một làn, rốt cuộc thứ này có tác dụng với bán thần hay không, không một ai biết rõ.
Có người buộc đai lưng an toàn cho Hà Kim Thu rồi nhanh chóng kéo hắn lên khí cầu máy, lão Ngũ của Hắc Kỵ Sĩ Đoàn cười khẩu, đứng nhìn Hà Kim Thu nằm trên sàn nhà một cách trịch thượng:
“Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy đi đâu?”
Hà Kim Thu không để ý đến đối phương, hắn mơ màng thiếp đi.
Mọi việc chờ hắn tỉnh ngủ rồi tính tiếp.
…
Đếm ngược 28:00:00.
Hạm đội không quân Hắc Kỵ Sĩ Đoàn chịu trách nhiệm vận chuyển Khánh Trần bay nhanh vào Bạch Ngân Thành.
Rất nhiều khí cầu máy hạ cánh, đèn dẫn hướng của cảng hàng không sáng chói như hằng tinh giữa ngân hà, lượn vòng, xoay tròn.
Vô số binh sĩ của Bạch Ngân Thành tập kết, chỉ huy khí cầu máy đáp xuống, bổ sung nhiên liệu, kiểm tra thân tàu.
Hạm đội nằm trong phạm vi ảnh hưởng của đầu đạn hạt nhân, tất cả khí cầu máy đều gặp trục trặc đủ kiểu,
Nhưng mọi tổn thất đều chẳng là gì so với người đang bị nhốt trong Thang Máy Giam Cầm kia.
Lão Nhị đứng trong khí cầu máy, tự mình giám sát chiến sĩ gen vận chuyển thang máy, cho đến khi đưa nó vào trong xe bọc thép, đến khi tất cả các Hắc Kỵ Sĩ còn lại đều tụ tập ở đây, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Đoàn xe dài ngoằng lao nhanh ra khỏi sân bay, xe cảnh sát mở đường, vô số máy bay trực thăng theo cùng, trông vô cùng rầm rộ.
Lúc này phần lớn dân cư trong thành phố vẫn chưa ngủ.
Vốn dĩ bọn họ thấy có hạm đội trở lại thành phố, sau đó thấy được đoàn xe long trọng như thế, không ai biết xảy ra chuyện gì.
Ngày thường, mười hai Hắc Kỵ Sĩ mạnh ai nấy làm, rất ít khi tụ tập cùng nhau, ngày ngày tận tình hưởng lạc.
Hiện nay có hai Hắc Kỵ Sĩ ra ngoài làm nhiệm vụ, mười người còn lại đều trở về.
Người dân không đoán ra được rốt cuộc là chuyện quan trọng đến mức nào mới khiến Hắc Kỵ Sĩ Đoàn huy động nhân lực như vậy.
Có người nhìn thấy xe thiết giáp được bảo vệ trong trung tâm đoàn xe, bèn suy đoán: Bọn họ đang áp tải thứ gì đó cực kỳ quan trọng sao?
Nhưng vấn đề là dù áp giải quốc vương Roosevelt có lẽ cũng chỉ đến thế mà thôi.
Đương nhiên, đây chỉ là một cách ví von.
40 phút sau, đoàn xe phi như bay đến trụ sở của Hắc Kỵ Sĩ Đoàn, công tước Bạch Ngân đã chờ ở đó từ lâu.
Công tước Bạch Ngân mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xám, thoạt trông thận trọng trầm ổn. Hắn đã 46 tuổi, là một trong số ít thành viên của Hắc Kỵ Sĩ Đoàn có thể sống hơn 40 tuổi, bởi vì hắn đột phá cảnh giới bán thần.
Theo những kinh nghiêm trước kia, tuổi thọ của bán thần có thể tăng thêm khoảng 52 năm.
Công tước Bạch Ngân hỏi một cách bình tĩnh:
“Thế nào rồi?”
Lão Nhị cười nói:
“Đại ca, thành công rồi! Ta mang Joker về rồi! Giữa đường ngũ công chúa muốn cướp hắn đi, may mà vụ nổ hạt nhân ở căn cứ quân sự khiến tốc độ của ngũ công chúa bị chậm lại.”
Công tước Bạch Ngân nghe thế thì cau mày:
“Ngũ công chúa là Người Xem Mệnh, chắc chắn nàng có thể đoán được ngươi sẽ đến, vì sao lại còn có thể để cho ngươi thành công mang người đi?”
Vị công tước này nhạy bén bắt được trọng điểm, thậm chí sinh lòng hoài nghi.
Lão Nhị suy nghĩ:
“Có lẽ bởi vì chúng ta đông hơn? Cung mau khi ấy đại ca nhanh trí, bảo bọn ta dẫn theo toàn quân, số lượng của hạm đội của bên ta gấp ba ngũ công chúa.”
“Ta vẫn không yên tâm.”
Công tước Bạch Ngân nói:
“Đi, mang Thang Máy Giam Cầm xuống căn cứ dưới lòng đất, phun khí gây mê vào bên trong, ta phải đích thân kiểm tra thân phận...Lão Tam đâu?”
Lão Tam bước xuống xe với dáng vẻ ốm yếu, thều thào:
“Đại ca, ta ở đâu.”
Lão Nhị rất nhạy bén, hắn thấp giọng hỏi:
“Đại ca, có phải ngươi muốn để cho lão Tam lấy được cơ thể này? Ta không đồng ý, cơ thể của Joker vô cùng quý giá, không thể do một người quyết định quyền sở hữu được, bốc thăm hoặc giơ tay biểu quyết.”
Trong Thang Máy Giam Cầm, Khánh Trần nghe thấy thế thì cười vui vẻ, sao lại chia của không đồng đều thế này.
Có lẽ những người khác cảm thấy ký ức, cơ thể, bí mật của mình đã nằm trong tay họ rồi, còn chưa ra đâu vào đâu mà đã bắt đầu phân chia chiến lợi phẩm!
Khánh Trần đã đập thang máy vài tiếng đồng hồ, mấy người lão Nhị nghe tiếng ồn suốt quãng đường, bây giờ cũng hơi ù tai.