Khánh Trần nhớ rõ, đây là vị lãnh đạo Kỵ Sĩ đời nào đó đã phát minh ra thuật hô hấp.
Bỗng nhiên, hắn đã hiểu được cái gì đó.
Những nơi mà các Kỵ Sĩ tiền bối khác chữ, đều khắc trên đường leo lên núi, lúc sắp phải đối mặt với khoảng khắc nguy hiểm nhất.
Các tiền bối dừng lại nghỉ ngơi ở nơi này, sau đó khắc tên của mình lên.
Khi tất cả cảm thấy mình đã kiệt lực, không thể leo tiếp nữa, những tiền bối đó khắc tên của mình như là một tiếng cổ vũ.
Khánh Trần mím môi tiếp tục leo lên.
489 mét, Dương Tiểu Cận viết.
Khánh Trần nhìn thoáng qua dòng chữ nhỏ này, lại lần nữa cắn răng tiếp tục lên đường.
Trong cơ thể truyền đến tiếng gào thét, cơ bắp hắn đang run rẩy, ý chí đang đấu tranh kịch liệt.
Hắn đã sắp kiên trì không nổi nữa, nhưng vẫn tiếp tục leo mà không hề dừng lại.
Lúc hắn nghĩ là không còn ai khắc tên nữa.
599 mét, Nhậm Tiểu Túc viết.
...
Khánh Trần bỗng ngẩng đầu nhìn lên phía trên, nơi đó đã là điểm cuối cùng của vách núi.
Thế nhưng sau đó Khánh Trần lại ngây ngẩn cả người, bởi vì điểm cuối cùng của vách núi lại đột xuất xuất hiện một rìa núi chìa ra ngoài.
Không có chỗ để mượn lực.
Đây không phải là vách núi thẳng đứng nữa, hoặc là nói trước 599 mét đúng là vách núi thẳng đứng, nhưng nơi này thì khác.
Lúc trước, Lý Thúc Đồng chưa bao giờ nói đến việc này.
Muốn leo lên đỉnh, nhất định phải nhảy lên từ điểm cuối của vách núi.
Nơi này không có đường, trước mắt lại không có "Dấu chân" màu trắng.
Năng lượng của quả màu trắng cũng đã biến mất.
Các tiền bối đi cùng hắn 599 mét, nhưng một mét cuối cùng, là con đường của riêng Khánh Trần.
Thời gian đếm ngược 42:20:00.
Buổi sáng lúc 5 giờ 40 phút.
Ánh bình minh xuyên thủng tầng mây sau lưng hắn, tầng mây trôi nổi uốn lượn giống như một biển mây.
Khánh Trần nắm lấy khe đá ở đỉnh núi, vì đã do dự quá lâu, ngón tay của hắn đã bắt đầu hơi run rẩy.
Hắn nhớ lại thứ nhất xuất hiện đồng hồ đếm ngược trên cánh tay mình.
Hồi tưởng lại lúc cô độc trong phòng tối, hồi tưởng lại lúc ném cục đá trên núi Lão Quân.
Lúc này, Khánh Trần mới nhìn thấy bên cạnh dòng chữ Nhậm Tiểu Túc, còn có một hàng chữ nhỏ: Cuộc đời này phải giống như ngọn nến, cháy từ đầu đến cuối, từ đầu đến cuối đều sáng chói lóa.
Thiếu niên nhắm mắt lại.
Đúng vậy, dù cho người chỉ còn sống được một giây cuối cùng, cũng phải tỏa sáng!
Khánh Trần mở to mắt, bỗng nhiên phát lực nhảy lên.
Cuộc đời trong quá khứ.
Cuộc đời trong tương lai.
Cùng nhau!
Đi về phía trước!
Đây là con đường do chính hắn lựa chọn.
Một con đường xa nhất trong tất cả các con đường có thể đi.
Nếu đã lựa chọn, vậy thì không được phép quay đầu lại!
Quãng đời còn lại?
Đều là con đường phía trước!
Thiếu niên giống như là lần đầu tiên được học bay lượn trên không trung.
Hắn cố gắng điều khiển thân thể của mình trên không trung, sau một lúc, thiếu niên đã nắm được vào rìa vách núi!
Khánh Trần cười, vui sướng cười.
Hắn nghe thấy trong cơ thể của mình vang lên một tiếng rắc, xương cốt bắt đầu rung lên răng rắc, thể lực đã mất đi đang không ngừng trở về, từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ cảm nhận được sức mạnh dồi dào như bây giờ!
Thiếu niên cảm nhận được sức mạnh hoàn toàn khác, thế giới hoàn toàn khác, cuộc sống hoàn toàn khác!
Một tay hắn nắm vào rìa núi, quay đầu nhìn lại ánh bình minh vừa mới ló rặng sau lưng!
Giống như cả khu cấm địa cũng đang đón ánh sáng mặt trời, tựa như cũng đang chào đón cuộc đời mới!
Khánh Trần yên lặng nhìn tất cả mợi chuyện, khi hắn ở trong rừng cây cấm địa, chỉ có thể nhìn thấy tán cây rậm rạp che kín bầu trời.
Nhưng khi nhìn từ nơi này, tán lá dày đặc kia lại giống như một thảo nguyên xanh tươi trải dài đến chân trời.
Khánh Trần cúi đầu nhìn về phía Tào Nguy ở bên dưới.
Hai bên cách nhau hơn sáu trăm mét, cơ thể Tào Nguy đứng đó bỗng nhiên có vẻ hơi nhỏ bé, thiếu niên bình tĩnh làm một động tác cắt yết hầu, sau đó xoay người nhảy khỏi vách núi.