Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 253: Không Quan Tâm




Thời gian đếm ngược: 44:00:00.

Cấm địa số 002.

Nơi nào đó cách Thanh Sơn Tuyệt Bích hơn một nghìn mét, trên một đỉnh núi khác.

"Thật hoài niệm những chuyện lúc trước."

Trong đêm tối, Lý Thúc Đồng cảm khái:

"Nhớ lần cuối ta leo lên Thanh Sơn Tuyệt Bích đã hơn 30 năm trước, khi đó ta và sư huynh luôn so sánh hơn thua với nhau, muốn xem ai khắc chữ cao hơn người kia."

Truyền thống của Kỵ Sĩ chính là, lần thứ nhất trèo lên Thanh Sơn Tuyệt Bích, lúc kiệt sức cần nghỉ ngơi thì phải khắc tên của mình xuống ở nơi đó.

Kết quả là sư huynh hắn khắc chữ ở 212 mét, Lý Thúc Đồng thì khắc ở 367 mét.

Sau khi trở về hắn con khoe khoang mãi việc này với sư huynh hắn, kết quả bị sư huynh Trần Gia Chương đã mở ra khóa gen lần thứ hai đánh cho một trận tơi bời.

Khi đó hắn còn không phải bán thần như bây giờ, cũng không phải lãnh tụ Kỵ Sĩ được người người kính sợ, hắn lúc đó chỉ là một nhóc con vừa mới học được cách cạo râu.

Khi đó hắn còn rất bốc đồng, dám làm tất cả mọi chuyện mà không quan tâm đến hậu quả.

Lần này, Lý Thúc Đồng cũng không nói truyền thống của Kỵ Sĩ cho Khánh Trần, chính là muốn nhìn học trò của mình sẽ khắc tên hắn vào chỗ nào.

Chỉ là mọi chuyện xảy ra lại làm cho hắn rất bất ngờ, Khánh Trần khắc tên cũng không cao, chỉ có hơn một trăm mét.

Nhưng Lý Thúc Đồng vẫn cảm thấy, tự nhiên khác tên của mình như vậy mới có ý nghĩa.

"Học trò của ta cũng không tệ đúng không."

Lý Thúc Đồng quay sang bên cạnh khoe khoang:

"Không hề sợ hãi khi đối mặt tên nỏ, không hiếu thắng mà cố tình khắc ở chỗ cao, nếu như thời gian có thể quay trở lại trước kia, ta cũng muốn làm giống như hắn. Ngẫm cũng đã cảm thấy kích thích rồi."

Ở bên cạnh hắn, một con Thanh Sơn Chuẩn cao hơn ba mét lẳng lặng đứng.

Lông vũ trên người Thanh Sơn Chuẩn kia cứng cáp như kiếm, móng vuốt sắc bén bám lên trên tảng đá, chỉ cần dùng chút sức, ngay cả sắt thép cũng có thể vỡ vụn như đậu hũ.

Chỉ là lúc này, Thanh Sơn Chuẩn liếc xéo Lý Thúc Đồng, ánh mắt vô cùng có nhân tính, giống như đang xem thường dáng vẻ tự biên tự diễn của đối phương: Đó là học trò của ngươi tài giỏi, không phải là ngươi tài giỏi.

Lý Thúc Đồng vui vẻ:

"Còn không phục sao? Đây là do mắt tìm học trò của ta tốt! Ngươi đừng tưởng ta chỉ tùy tiện nhận một học sinh, thật ra ta phải căn cứ vào rất nhiều nguyên tắc, kiểm tra trách nghiệm của hắn đối với tổ chức Kỵ Sĩ!"

Thanh Sơn Chuẩn liếc mắt: Còn không phải như lão tử đuổi theo ngươi chạy khắp núi chứ gì.

"Anh hùng thì không đề cập đến những chuyện trước kia."

Lý Thúc Đồng nói:

"Bây giờ hai ta đánh một trận thử xem? Ta sẽ nhổ trọc lông của ngươi!"

Thanh Sơn Chuẩn hơi xê dịch thân hình khổng lồ: Lão tử không chấp nhặt với ngươi.

Lý Thúc Đồng vui vẻ quay lại nhìn Khánh Trần, thiếu niên giống như thạch sùng mà leo lên phía trên, ngày càng thuần thục, ngày càng kiên định.

Khi tổ chức Kỵ Sĩ mới thành lập, lúc thu nhận thành viên mới, thứ được coi trọng nhất không phải là năng lực mà là tâm tính.

Mà tâm tính của thiếu niên này, Lý Thúc Đồng cảm thấy có thể xếp được vào ba vị trí đầu.

"Sư phụ, ngươi xem đi, ta đã tìm được một người kế nghiệm rất tốt cho Kỵ Sĩ chúng ta ."

Lý Thúc Đồng cảm thán.

Nói xong, hắn đứng dậy đi ra phía sau, chuẩn bị xuống núi.

Thanh Sơn Chuẩn kêu to hai tiếng: Ngươi không nhìn tiếp sao? Lúc này mới leo được nửa đường.

Lý Thúc Đồng cũng không quay đầu lại mà vẫy vẫy tay cười nói:

"Kỵ Sĩ có một câu nói, còn đường sau này, ta chỉ có thể đi cùng hắn một đoạn, từ đây gió tuyết hay mặt trời rực rỡ ta đều không quan tâm."

...

Một làn gió núi thổi qua làm quần áo Khánh Trần bay phất phới.

Ngón tay thiếu niên mạnh mẽ chộp vào trong khe đá, hắn quay đầu nhìn thoáng qua phong cảnh sau lưng, cả khu cấm địa đều hiện lên trong mắt.

Trên bầu trời tối om đã chuyển sang mờ mờ sáng, cây cổ thụ ở phía xa đứng vững vàng, tán cây rậm rạp đang đung đưa theo gió nhìn vô cùng hoành tráng như có người đang nhẹ giọng ngâm thơ.

Khánh Trần tiếp tục trèo lên phía trên, quả màu trắng trong cấm địa vẫn tiếp tục chữa trị cơ thể hắn.

267 mét, Tưởng Phi Phi viết.

312 mét, Lý Linh Hoành viết.

321 mét, Dương Đạt Ngõa viết.

367 mét, Lý Thúc Đồng viết.

Khánh Trần tìm những 'Dấu chân' màu trắng mà các tiền bối để lại.

Từng vị tiền bối, đang dùng từng câu thăm hỏi ân cần theo cách của riêng mình, cùng hắn tiếp tục leo về phía trước.

Chỉ là càng lên cao, chữ khắc càng ít.

Lúc leo đến nơi này, Khánh Trần đã cảm giác được năng lượng mà quả trắng mang tới đang dần biến mất.

Hắn cảm thấy thể lực của bản thân đang nhanh chóng biến mất, cảm giác mệt mỏi cũng không ngừng chiếm lấy ý chí.

Nhưng mà ngay lúc này.

411 mét, Tần Sênh viết.