Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 255: Kỵ Sĩ Khánh Trần




👾TA CHÍNH LÀ KHÔNG THEO SÁO LỘ RA BÀI (BẢN DỊCH): Hài hước, hệ thống, hài hước, giả trư ăn thịt hổ, phế vật lưu....👾

---

Dưới vách núi, Tào Nguy nhìn thiếu niên vượt qua đỉnh núi, sau đó biến mất không thấy nữa.

Thật ra hiện tại hắn không hận Khánh Trần chút nào, dù là đối phương có chôn mìn bẫy mình, làm bản thân bị thương nặng.

Nhưng mọi người lại có quan hệ thù địch, hai bên dùng bất kì thủ đoạn gì cũng hợp lý thôi.

Bây giờ ngược lại, hắn càng hận Khánh Hoài hơn, vì rõ ràng đối phương có thể trợ giúp hắn nhưng lại đột nhiên ngắt bộ đàm.

Loại người không quan tâm chiến hữu và cấp dưới này mới là người đáng hận.

Với lại, Tào Nguy cảm thấy bất kì người nào nhìn thấy quá trình leo núi của thiếu niên kia thì trong lòng nhất định sẽ cảm thấy bội phục.

Ngay cả khi hắn là kẻ địch cũng cảm thấy thán phục chứ chưa nói đến kẻ khác.

Không cảm thán thêm nữa, Tào Nguy quay người chạy vào trong rừng cây, hắn không có ý định tụ hợp cùng Khánh Hoài, chuẩn bị một mình rời khỏi cấm địa số 002.

Trốn chậm, chỉ sợ tất cả mọi người đều phải chết.

Tào Nguy biết, mình không thể quay lại liên bang được, dù lần này Khánh Hoài có chết không, hắn đều không thể trở về.

Sống trên hoang dã cũng tốt hơn chết.

Chỉ là. . . Trên đường chạy trốn hắn bỗng nhớ lại chuyện lúc nãy.

Hắn thấy thiếu niên trèo trong đêm tối, như đang trèo lên bầu trời.

Dần dà, dù thị lực của hắn đã được thuốc biến đổi gien cải tạo cũng không thể thấy rõ được.

Tào Nguy luôn chờ đối phương rơi xuống, nhưng khi ánh bình minh ló dạng, hắn lại thấy một tay của đối phương treo trên rìa núi.

Cũng chính là thời khắc này, Tào Nguy biết thiếu niên dù có khiêu chiến thành công không, thiếu niên bấy giờ không phải đối thủ của mình, nhưng hắn đã mất đi dũng khí giết đối phương.

Đó là giấc mộng hồi nhỏ mà hắn không thể nào thực hiện được, giờ lại có người hoàn thành ngay trước mắt hắn.

Trên đỉnh núi Thanh Sơn Tuyệt Bích, Khánh Trần lẳng lặng nhìn trước mặt.

Hắn từng tưởng tượng phong cảnh trên đỉnh núi hẳn là rất đẹp rất rung động, nhưng hắn không nghĩ tới, hóa ra thứ làm chấn động lòng người nhất không phải là phong cảnh mà lại là những câu nói được khắc ở đây.

Mỗi một dòng đều khắc "Chỉ có tín ngưỡng và nhật nguyệt là tồn tại mãi mãi" .

Mà trên mỗi một câu nói này đều có khắc một tên người.

Trương Thanh Khê, Lý Ứng Duẫn, Nhậm Tiểu Túc, Dương Tiểu Cận, Triệu Vĩnh Nhất, Lý Thúc Đồng, Trần Gia Chương, Vương Tiểu Cửu. . .

Khánh Trần đếm một chút, số tên trên đỉnh núi này có 81 người, mỗi một cái tên đều là tiền bối của hắn.

Chỉ là, hắn lại thấy trên vách núi có 123 cái tên.

Điều này có phải mang ý nghĩa, từng có 42 người trong quá trình khiêu chiến vách núi này đã rời đi nhân thế, hoặc là còn có vài tiền bối chưa kịp khắc tên lên, đã thất bại trước Sinh Tử Quan này?

Khánh Trần trầm mặc.

Hơn trăm người trải qua hơn ngàn năm, người sau nối tiếp người trước đến đây chỉ vì theo đuổi một giấc mộng mà đánh đổi mạng sống.

Bất luận là người tự sáng tạo thuật hô hấp Tần Sênh, hay là những 'Dấu chân' bột magiê mà các tiền bối lưu lại trên vách núi, đều là con đường thông lên bầu trời người trước mở ra cho người sau.

Khánh Trần nhìn những câu nói phía trước, lại phát hiện có một câu nói viết trên cùng những câu này, có người khắc bốn chữ lớn nhưng không kí tên.

"Vĩnh viễn thiếu niên."

Chỉ có bốn chữ này khác biệt hoàn toàn với những câu nói khác, nó vừa đặc biệt lại vừa có ma lực kì lạ.

Vĩnh viễn thiếu niên.

Vĩnh viễn nhiệt huyết.

Vĩnh viễn tuổi trẻ, vĩnh viễn khát vọng hành trình mới.

Bốn chữ này thể hiện khát vọng mong đợi, đối phương hi vọng mỗi một vị kế tục Kỵ Sĩ tiếp theo đều có thể vĩnh viễn duy trì quyết tâm đi về phía trước, không bao giờ quay đầu lại.

Thiếu niên không cần quay đầu, chỉ cần có dũng khí tiến về phía trước.

Khánh Trần hít một hơi thật sâu, cuối cùng rút ra dao găm đeo bên hông, khắc trên vách núi dòng chữ: "Chỉ có tín ngưỡng và nhật nguyệt là tồn tại mãi mãi. . . Khánh Trần."

Có lẽ đến giờ phút này, hắn mới được công nhận thực sự trở thành một thành viên của Kỵ Sĩ.

Không phải chỉ cần biết một chút võ thuật liền có thể trở thành Kỵ Sĩ, mà hắn nhất định phải đi qua con đường như vậy, tìm được những người bạn cùng chung chí hướng, có chung tín ngưỡng và ý chí kiên định mới có thể được gọi là Kỵ Sĩ.

Khánh Trần cảm nhận được tác dụng của sức mạnh mới lên thân thể của mình, sau đó, thân thể, xương cốt, huyết dịch, gen đều có biến hóa.

Lúc này hắn chợt phát hiện một việc, sau khi mở ra khóa gien, luồng khí trong cơ thể mình cũng nhiều gấp đôi.

Lúc trước luồng khí này còn không quá rõ ràng, nhưng khi sức mạnh dần ổn định, luồng khí kia liền lắng đọng trong cơ thể.

Trong gió núi, có máy chiếc lá rụng bị thổi từ trong rừng cây lên đây, mấy chục chiếc lá cây đón ánh mặt trời đang bay qua trước mặt Khánh Trần.