Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 251: Tới Vách Núi




Thời gian đếm ngược 48:00:00.

Khánh Trần ngước nhìn vách núi thẳng đứng cao sáu trăm mét trước mặt.

Sư phụ từng nói, sáu trăm là một số rất nhỏ, nếu là tiền thì có thể tiêu hết trong nháy mắt. Nhưng khi ngươi đứng trước một vách núi thẳng đứng, mới có thể hiểu được sáu trăm mét đối với người leo núi có khái niệm thế nào.

Mộ cao ốc cao hai trăm hai hai tầng.

Cao ốc Sears.

Tháp truyền hình KVLY.

Cao ốc trung tâm Hải thành.

Hắn lẳng lặng ngẩng đầu nhìn.

Ở chỗ này, trí nhớ của hắn không có tác dụng quá lớn.

Vì hắn chưa từng nhìn hết toàn bộ vách núi này, không thể nào phân tích được con đường để leo lên núi.

Khó trách sư phụ từng nói, muốn trèo lên một ngọn núi cần dũng khí vô cùng lớn.

Đây là con đường xa nhất trong những con đường có thể đi, nếu đã đi mà liếc mắt nhìn lại sẽ thấy vô cùng hào hùng.

Nhưng nguy hiểm và thành công luôn song hành với nhau.

Khánh Trần không có dây thừng đảm bảo an toàn, Kỵ Sĩ khi đi qua Sinh Tử Quan không thể đeo dây thừng an toàn, nếu như rơi xuống từ trên vách núi, kết quả chỉ có chết.

Lúc này, Khánh Trần cười khổ, cúi đầu nhìn thoáng qua đùi phải, nơi đó đã tạm thời được quấn một lớp vải, máu vẫn thấm ra bên ngoài.

Cơn đói cồn cào làm bụng hắn sôi lên ùng ục như có một đống lửa đang thiêu đốt.

Thiếu niên nghĩ thầm, không biết sư phụ có nghĩ tới không, với trạng thái này hắn chưa chắc có thể leo được hai mươi mét, bây giờ lại muốn leo sáu trăm mét?!

Nhưng, Khánh Trần sẽ không quay đầu.

Đã từng, lúc còn huấn luyện trong ngục giam số 18, Khánh Trần mệt đến nỗi khó mà không thể đứng dậy được nữa, Diệp Vãn nói với hắn, tưởng tượng ngươi đang thoát khỏi trọng lực của trái đất.

Đã từng, Khánh Trần hỏi Lý Thúc Đồng, hạng mục này của Sinh Tử Quan gọi là gì, Lý Thúc Đồng trả lời: Luật vạn vật hấp dẫn.

Vì hắn chỉ là một con người nhỏ bé, phải cố gắng thoát khỏi trọng lực của trái đất để tiếp cận bầu trời.

Leo lên đi, không có đường lui.

Khánh Trần khập khiễng đến gần vách núi, lúc này, hắn chợt thấy dưới chân vách núi có người khắc một hàng chữ nhỏ: Chỉ có tín ngưỡng và nhật nguyệt là tồn tại mãi mãi.

Khánh Trần bỗng ngẩng đầu lên, hắn bỗng nhiên nhìn thấy bên trong lòng bàn tay của người khổng lồ*, có những vết màu trắng in lên vách núi.

*Ý chỉ cả khu cấm địa như người khổng lồ trợ giúp Khánh Trần

Đó là bột magiê trong lòng bàn tay của các Kỵ Sĩ tiền bối để lại trên vách núi, giống như một cái thang lên trời, nối thẳng đến thiên đường.

Hắn không cần ký ức gì, chỉ cần đi theo "Dấu chân" của các tiền bối là được.

Vào giờ phút này, hắn nhớ đến tiếng gió thân thiết bên cây liễu, nhìn lại những dấu ấn màu trắng trước mặt, tựa như những anh hùng của thời đại trước đang cười nói với hắn:

Trèo lên phía trên đi, trèo một ngọn núi, nhìn một trận tuyết, theo đổi một giấc mộng.

Đi con đường mà chúng ta từng đi qua, trở thành một Kỵ Sĩ mới.

Khánh Trần cảm thấy rất xúc động.

Không biết bắt đầu từ khi nào, trong mọi thứ, Khánh Trần chỉ có thể dựa vào bản thân.

Không có tiền ăn cơm thì học chịu đựng đói khát.

Không có tiền nộp học phí thì tự mình đi kiếm.

Trong lớp có cuộc họp phụ huynh chỉ có một mình hắn lẻ loi ngồi trong phòng học.

Có một lần hắn thực sự không kiếm được tiền nộp học phí, cũng chỉ có thể đi sang nhà bà ngoại, muốn vay bà.

Kết quả là bà ngoài lạnh lùng hỏi hắn: Vì sao không tìm cha ngươi?

Về sau Khánh Trần cảm thấy chuyện này cũng không có gì, dù sao còn có người khổ hơn hắn nhiều.

Thế là hắn học được cách kiên cường.

Nhưng mà sau khi đi vào thế giới trong có Lý Thúc Đồng làm sư phụ, sau khi đến cấm địa lại giống như cả thế giới cũng đang trợ giúp chính mình.

Loại cảm giác này quá tốt đẹp, tốt đẹp đến nỗi làm cho người ta cảm thấy đây không phải là sự thật.

Hóa ra đôi khi hắn cũng có thể không cần kiên cường.

Khó trách Lý Thúc Đồng nói cửa thứ nhất để mở khóa gen nhất định phải tới nơi này.

Không phải vì nơi này có một vách núi hiểm trở nhất trên thế giới, mà là nơi này có con đường mà các Kỵ Sĩ đã đi qua.

Khánh Trần cười cười.

"Hô hấp."

Hoa văn ngọn lửa bỗng hiện lên gương mặt hắn, giống như ánh bình minh chiếu xuyên qua tầng mây mỏng.

Thiếu niên lấy từ trong túi ra gói bột magiê mà Lý Thúc Đồng giao cho hắn, buộc chặt vào bên hông.

Hắn vươn tay móc vào khe đá, leo về phía lòng bàn tay người khổng lồ.

Đúng lúc này, bỗng nhiên hắn phát hiện có gì đó không thích hợp.

Trong chớp mắt khi hắn sử dụng thuật hô hấp, đột nhiên có một luồng khí ấm áp thổi kháp cơ thể, giống như ngâm mình trong suối nước nóng, luồng khí đó chảy theo từng mạch máu, thẩm thấu vào các cơ bắp và xương cốt.

Vết thương trên đùi đã không còn đau đớn, máu cũng đã ngừng chảy.