Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 250: Không Thể Quay Đầu




Chẳng lẽ hắn là người sinh sống trong cấm địa?

Tào Nguy không kịp nghĩ đến những thứ khác, sau khi hắn giẫm lên mìn thì không dám di chuyển thêm, hắn tháo balo trên lưng xuống, lấy một cái nỏ nhỏ cầm tay ra.

Vút một tiếng.

Mũi tên bắn vút vào trong không trung, thiếu niên đang chạy phía trước nghe thấy âm thanh, hắn muốn tránh né nhưng đã không kịp nữa.

Trong tầm mắt Tào Nguy, mũi tên kia sượt qua đùi đối phương, rạch một vết thương rất sâu dọc theo đường bay của nó.

Thiếu niên ngã lăn sang bên cạnh, nhưng rất nhanh đã có thể đứng dậy, bước từng bước khập khễnh tiếp tục chạy trốn.

Tào Nguy ngửi thấy mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, nếu cứ như vậy, mùi của đối phương căn bản không thể nào thoát được khứu giác của mình.

Hắn không trực tiếp giết Khánh Trần, vì hắn biết ở trong cấm địa không được giết người.

Lúc trước Khánh Hoài từng muốn nói lại thôi, che dấu quy tắc này với hắn, chỉ sợ là muốn mình vì giết người mà phạm vào quy tắc, chết ở đây.

Nhưng thật ra Tào Nguy đã sớm biết mọi chuyện.

Hắn không nhìn bóng lưng thiếu niên nữa.

"Alo? Tào Nguy gọi trưởng quan."

Tào Nguy dùng bộ đàm để gọi trợ giúp.

Mặc dù vị trí dãy bảy cách chỗ hắn gần hai mươi km, nếu gọi trợ giúp sẽ rất lâu mới được cứu ra, sẽ mất thời gian tốt nhất để bắt đối phương.

Nhưng hắn đã làm thiếu niên kia chảy máu, mất một lượng máu lớn như vậy chắc chắn thiếu niên kia không thể chạy thoát được.

Dưới loại tình huống này, dù Tào Nguy là cao thủ cấp C cũng không muốn lấy cơ thể của mình ra chịu mìn nổ, hắn không chết nhưng sẽ bị thương nặng.

Trong bộ đàm vang lên giọng nói của Khánh Hoài:

"Tào Nguy, đã bắt được hắn chưa?"

Tào Nguy nghĩ một lúc rồi giải thích:

"Trưởng quan, còn chưa bắt được hắn…"

Ngay lập tức, tiếng dẹt dẹt trong bộ đàm cũng biến mất, Khánh Hoài đã ngắt cuộc gọi!

"Cái con… nhà ngươi!"

Tào Nguy kịp thời thu lại lời chửi rủa.

Bên trong cấm địa số 002 không được nói lời thô tục.

Tào Nguy cúi đầu nhìn xuống dưới chân, cuối cùng thở dài một tiếng.

Hắn chỉ có thể tự cứu lấy mình.

Tào Nguy móc ra dao găm từ từ cắt nát đế giày, sau khi dùng dao cắt rời phần đế giày ra, hắn lấy tay đè xuống đế giày.

Trong phim, rất nhiều lính đặc chủng lựa chọn dùng tảng đá đè lên mìn, nếu làm như vậy, người dẫm lên mìn có thể thong dong rời đi.

Nhưng thực tế lực cảm ứng của quả mìn rất mạnh, nếu áp lực ở phía trên thấp hơn tám mươi kg sẽ lập tức nổ tung.

Ở trong rừng, không dễ gì tìm được cục đá nặng tám mươi kg bên cạng bãi mìn.

Với lại xung quanh ngay cả một hòn đá cũng không có, hẳn thiếu niên đã tính toán kỹ!

Tào Nguy dùng tay cởi chiếc giày khác, dùng đế giày đè lên ngăn quả mìn nổ tung.

Hắn tiếp tục đè balo của mình lên trên.

Cho đến giờ phút này, Tào Nguy mới có thể nhẹ nhàng thở ra.

Hắn biết, lần này mình phải chịu mìn nổ thôi, nhưng quả mìn bẫy bộ binh này uy lực không lớn, nếu không bị mảnh vụn bắn vào thân thể, cao thủ cấp C sẽ không chết.

Để có biện pháp ổn thỏa hơn để đối phó với loại mìn bẫy bộ binh này, phòng khoa học kĩ thuật đã phát minh ra một loại vũ khí PVR keo siêu dính.

Nếu chẳng may dẫm lên loại mìn này có thể dùng keo này nhỏ vào khe hở của quả mìn, đợi hai mươi phút sau keo sẽ dính chặt các linh kiện của quả mìn lại với nhau.

Quả mìn đó sẽ không thể hoạt động được nữa.

Tào Nguy hít một hơi sâu, hắn nằm rạp trên mặt đất, lấy khuỷu đè xuống vị trí quả mìn, hai tay bảo vệ trước ngực.

Sau một phút hắn nhẹ nhàng nâng thân thể, một tiếng ầm vang lên, cả người Tào Nguy bị nổ bay ra ngoài, nhưng những mảnh sắt bên trong quả mìn không thể xuyên qua lớp bảo vệ của hắn.

"Khụ khụ,"

Trong miệng Tào Nguy có vị tanh của máu, nội tạng bị phản lực của vụ nổ làm cho xuất huyết.

Một ngụm máu tươi tràn lên miệng, người kiên định nổi tiếng trong đội thứ hai trong quân đội tập đoàn nuốt ngụm máu đó vào trong bụng.

Hắn bò dậy, cầm lấy nỏ tay, lần theo mùi máu tươi trong không khí, chậm rãi chạy theo.

Giờ phút này, người hắn muốn giết nhất không phải thiếu niên kia mà ngược lại là Khánh Hoài.

Nhưng trong thế giới này, người trưởng thành phải biết cân nhắc lợi hại trước khi làm một việc gì đó.

Nếu đã đi đến một bước này, không thể quay đầu lại.