Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 252: Leo Núi




Không còn cảm giác đói bụng, sức lực lại cực kì dồi dào.

Khánh Trần tỉnh ngộ, hóa ra đây mới là tác dụng của trái cây màu trắng kia, phải phối hợp với thuật hô hấp mới có thể phát huy tác dụng.

Là những tiền bối kia đang trợ giúp hắn.

"Cảm ơn."

Khánh Trần tiếp tục leo lên trên.

10 m.

20 m.

40 m.

Khánh Trần thấy có người khắc một hàng chữ nhỏ trên vách núi: Quách Khải viết.

Đây là chỗ thích hợp nhất để nghỉ ngơi, vị tiền bối tên là Quách Khải này đang đứng nghỉ, tiện tay dùng dao găm khác lên dòng chữ này.

Hắn hiểu ý mà cười một tiếng, giống như đang chào tạm biệt tiền bối, tiếp tục trèo lên trên.

62 m, Chu Bằng viết.

83 m, Triệu Vĩnh Nhất viết.

Khánh Trần còn chưa bao giờ leo lên vách núi nào cao như vậy, nhưng hắn không cô đơn.

Thiếu niên lần lượt nhìn thấy chữ viết mà các tiền bối để lại, lại chào tạm biệt các tiền bối, giống như không biết mệt mỏi leo lên tiếp.

Năng lượng mà quả màu trắng tạo ra giống như một cái lò phản ứng cỡ nhỏ, cung cấp liên tục năng lượng cho hắn, thậm chí còn làm dịu cảm giác mệt mỏi của cơ bắp.

Nhưng vào đúng lúc này, Tào Nguy đã đi theo mùi máu tươi đến chân vách núi, hắn ngước nhìn vách núi trước mặt mà ngây ngẩn cả người, bởi vì cho đến giờ phút này hắn mới hiểu được vì sao thiếu niên luôn chạy theo hướng tây.

Hóa ra mục đích của đối phương là nơi này.

Thanh Sơn Tuyệt Bích!

Không nhiều người biết đến Thanh Sơn Tuyệt Bích, nhưng trong đó lại có người chăm chỉ làm bài tập như Tào Nguy.

Hắn biết đây là nơi bắt đầu giấc mộng Kỵ Sĩ.

Nhưng hắn cũng không thể nghĩ đến, chính mình sẽ tận mắt chứng kiến chuyện này.

Trong nội tâm Tào Nguy cảm thấy rất rối rắm, hắn từng muốn trở thành một Kỵ Sĩ.

Người ở thế giới ngoài bây giờ đều biết Lý Thúc Đồng là người có được truyền thừa tốt nhất, người ở thế giới trong sao có thể không biết?

Với lại đối với rất nhiều người ở thế giới trong mà nói, đó không chỉ là truyền thừa, nó còn là một loại ước ao và hướng tới.

Tào Nguy trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cũng giơ nỏ hướng về phía vách núi rồi buông tay.

Hắn đã là người trưởng thành, không thể lại mơ giấc mộng này.

Đinh một tiếng, tên nỏ bay qua hơn một trăm mét, bắn trúng tay trái của Khánh Trần.

Khánh Trần cảm thấy giật mình, hắn không nghĩ tới tên nỏ này lại có tầm bắn xa như vậy.

Tào Nguy từ từ lắp thêm một tên nỏ nữa, thời đại bây giờ có rất ít người biết dùng tên nỏ, đừng nói là vũ khí, giờ nó chỉ còn là hàng mĩ nghệ.

Hắn đã bỏ ra rất nhiều công sức mới có thể sử dụng được thứ này, cũng bởi vì một trong những quy tắc của cấm địa số 002 là không được phép sử dụng súng ống, sử dụng thuốc nổ không thuộc về phạm trù súng ống.

Phát thứ hai tên nỏ xuất hiện ở dưới chân Khánh Trần, không trúng đích.

Phát thứ ba tên nỏ xuất hiện ở bên tay trái Khánh Trần, không trúng đích.

Khuyết điểm của nỏ tay chính là ở chỗ này, nỏ tay bình thường tầm sát thương chỉ có 60 mét, vượt qua khoảng cách 60 mét có thể trúng mục tiêu hay không thì đều nhờ vận may.

Tốc độ gió, cự li bắn, có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng đến tên nỏ.

Nếu có người sử dụng nỏ tay bắn trúng mục tiêu cách 100 mét, có thể được gọi là thần.

Với lại góc ngắm lên cao, nếu tên nỏ có thể bắn trúng thiếu niên kia, lực sát thương cũng không lớn.

Nhưng Tào Nguy không thèm để ý.

Hắn biết leo lên vách núi nguy hiểm cỡ nào, mình chỉ cần làm cho đối phương phân tâm là đủ rồi.

Một khi thiếu niên kia phân tâm, tất nhiên sẽ rơi xuống khỏi vách núi.

Sự thật đúng là thế, thiếu niên đã ngừng lại trên vách núi, Tào Nguy có thể cảm nhận được sự sợ hãi trong nội tâm của đối phương.

Thân ở trên vách núi, nếu không cẩn thận sẽ chết, lúc này có người đang dùng tên nỏ nhắm bắn chính mình, đổi lại là ai cũng không thể nào bình tĩnh được.

Thế nhưng, trong lúc Tào Nguy bắn ra mũi tên thứ 5, hắn lại nhìn thấy thân hình thiếu niên kia ổn định lại.

Một lúc sau, đối phương dùng ba điểm tựa mà đứng vững trên vách núi, sau đó rút ra dao găm từ bên hông, khắc ba chữ lên trên vách núi hung hiểm kia.

Khánh Trần viết.

Cho đến khi khắc xong, thiếu niên mới lại tiếp tục leo về phía trước, không quay đầu lại nhìn Tào Nguy.

Tào Nguy kinh ngạc nhìn mọi chuyện xảy ra, cảm nhận được đối phương im lặng nhưng lại đang trào phúng từ trên cao nhìn xuống bản thân mình.

Đây chính là người được chọn làm Kỵ Sĩ sao?

Chỉ có người như vậy mới có thể trở thành Kỵ Sĩ sao?

Đúng lúc này, Tào Nguy lại nôn ra một ngụm máu tươi, cũng may không phạm vào quy tắc.