Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 249: Trợ Giúp




Không lâu sau, Tào Nguy đeo túi hành lí lặng lẽ xuất hiện, hắn nhìn giấy bạc và vỏ cây bị nhổ ra dưới đất.

Tào Nguy hơi nhếch khóe môi lên: Tìm được ngươi rồi.

Ánh mắt của Tào Nguy sáng trưng trong đêm, đây là năng lực do thuốc biến đổi gen mang lại.

Thuốc biến đổi gen chia thành rất nhiều loại, mỗi loại thuốc biến đổi gen đều sẽ làm tăng cường tinh thần và thể xác, nhưng đây chỉ là cơ sở. Ví dụ Lưu Đức Trụ tiêm thuốc biến đổi gen FDE có thể tăng cường sức mạnh của chân dưới, mà Tào Nguy thì là tăng cường giác quan.

Thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác tốt hơn.

Cho nên, hắn mới có thể liên tục tìm ra tung tích của Khách Trần trong khu vực cấm kị rộng lớn này.

Lúc hắn chuẩn bị tiếp tục đuổi theo, Tào Nguy phát hiện trên cành cây đã bị cạo ra một miếng vỏ, có người khắc một chữ cái cực kì nhỏ trên đó.

"Bắt?”

Tào Nguy ngẩng đầu nhìn xung quanh, rất nhanh đã tìm được thêm một thân cây nữa bị tróc vỏ, phía trên khắc một chữ nhỏ khác: Tào.

Hắn nghi hoặc: "Tào bắt?”

Không đúng.

Lúc hắn đang định đọc ngược lại hai chữ đó, bỗng nhiên im bặt.

Tào Nguy đuổi theo Khánh Trần gần tám tiếng.

Đuổi từ giữa trưa đến tận đêm khuya. Lúc chiều, mỗi lần hắn phát hiện ra vị trí của đối phương, đối phương đều có thể lợi dụng các loại địa hình để thoát khỏi hắn.

Hắn còn có thể lợi dụng những bụi cây xấu hổ rậm rạm, dòng suối trong veo hay những thực vật nguy hiểm.

Thiếu niên luôn có thể lợi dụng mấy thứ kì lạ để trốn thoát, giống như thiếu niên này quen thuộc với tất cả những thứ ở vùng biên giới cấm địa này.

Nhưng bây giờ đối phương không thể trốn nữa.

Tào Nguy nhặt lên mảnh vỏ cây mà đối phương nôn trên mặt đất, còn có những mảnh giấy bạc từng bị liếm, hắn cho lên mũi ngửi thử.

Hành động này hắn cũng không cảm thấy có gì phải buồn nôn, tham gia quân ngũ hơn mười năm, có những việc buồn nôn hơn hắn đã từng làm: Ăn côn trùng, uống nước tiểu, ẩn nấp trong ao phân.

Những năm qua, tập đoàn quân của liên bang dù không gặp phải những kẻ địch mạnh nhưng chưa bao giờ coi nhẹ việc huấn luyện.

Bởi vì không biết lúc nào nội chiến sẽ xảy ra vào.

Tào Nguy lần theo mùi, trong lòng đã nắm chắc thắng lợi.

Hắn đã được sử dụng bốn liều thuốc biến đổi gien, vài năm gần đây, thực lực đã dừng lại ở cấp C.

Thiếu niên kia sao so được với tốc độ và sức mạnh của hắn.

Với lại thiếu niên kia cũng không thể lợi dụng quá nhiều quy tắc, vì những điều kiện để có thể lợi dụng quy tắc rất nghiêm ngặt, ví dụ như lúc nãy đối phương khắc chữ hãm hại mình đã không thành công.

Thiếu niên kia chắc chắn cũng biết rõ điểm này nên không ôm hy vọng quá lớn.

Trong đêm tối, Tào Nguy yên lặng lần theo mùi hương còn sót lại trong không khí.

Mùi hương lưu lại trong không khí lúc này, giống như đang nối với nhau thành một con đường, chỉ dẫn cho hắn đến chỗ đối phương.

Tào Nguy cảm thấy khoảng cách giữa mình và đối phương càng ngày càng gần, thậm chí thông qua thính giác mạnh mẽ của mình, có thể cảm nhận được tiếng chạy bộ, tiếng thở dốc của đối phương.

Tiếng thở dốc kịch liệt, mà mỏi mệt của con mồi.

Đây là âm thanh mà đàn sói thích nhất.

Khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần, Tào Nguy sẽ không cho phép đối phương lại bẫy hắn lần nữa.

Hắn đã thấy bóng lưng của thiếu niên.

200 m.

100 m.

50 m.

Nhưng vào đúng lúc này, dưới chân Tào Nguy bỗng vang lên tiếng rắc rắc.

Cơ thể của hắn bỗng nhiên dừng lại.

Đây là mìn chôn dưới đất để bẫy bộ binh.

Tào Nguy đã tham gia quân ngũ hơn mười năm, hắn không lạ gì tiếng rắc rắc quen thuộc của loại mìn này.

Hắn không cần cúi xuống xem cũng có thể đây là mìn loại nào.

Chính là loại mìn mà họ mang theo!

Lúc trước từng dùng hết bốn mốt quả, còn lại chín quả do tiểu đội một bảo quản, không nghĩ rằng sẽ rơi vào tay thiếu niên.

Tào Nguy từng đi đến cạnh cây liễu quan sát, quần áo và trang bị của binh lính rải rác dưới gốc cây, thi thể đã sớm bị kiến dọn dẹp sạch sẽ.

Hắn không thể hiểu được, không phải những trang bị kia đều đang dưới gốc cây liễu sao, sao thiếu niên này có thể lấy được trang bị? !

Với lại, hắn cũng không biết thiếu niên chôn quả mìn này xuống từ khi nào.

Cuối cùng, Tào Nguy cũng nghĩ ra, hóa ra đối phương cố ý nhổ vỏ cây, ném giấy bạc vì đã phát hiện được khả năng khứu giác của mình, nên muốn mình đi theo "Con đường" mùi hương, giẫm lên trên khu mìn này!

Đối phương phát hiện khả năng khíu giác của mình từ khi nào?

Có người đang giúp hắn sao?

Những nơi thiếu niên kia đi qua, dã thú trong cấm địa đều không thấy đâu, mấy con cá ăn thịt người dưới suối cũng không thấy đâu, cây liễu cũng không tấn công đối phương, bây giờ đối phương lại có thể nhận ra năng lực của mình.

Giống như cả tòa cấm địa này cũng đang trợ giúp đối phương.