Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 248: Rượt Đuổi




Nhưng Lý Thúc Đồng dẫn hắn đi làm quen với khu vực cấm kị, luôn nói thời cơ chưa tới.

Khánh Trần hỏi vì sao thời cơ chưa tới.

Lý Thúc Đồng trả lời, mặc dù ngươi đã nắm giữ được kỹ năng nhưng thiếu cơ hội. Muốn leo lên ngọn núi kia không phải dựa vào kỹ năng, mà là dũng khí không thể hối hận.

Lúc ấy Khánh Trần nói, sư phụ, cái gì gọi là dũng khí không thể hối hận.

Lý Thúc Đồng chỉ cười mà không nói.

Bây giờ Khánh Trần đã hiểu, hoá ra là thiếu một người đuổi giết mình...

...

Khánh Trần vừa rời khỏi chỗ cây liễu lớn không bao lâu.

Lý Thúc Đồng đã chắp hai tay sau lưng, nhàn nhã bước đến dưới cây liễu.

Những thi thể kia đều đã bị kiến ăn thành xương trắng, vết máu dưới đất cũng bị cỏ dại và rễ cây hấp thu không còn lại gì.

"Các ngươi đưa đồ ăn cho hắn, lại chỉ rõ thời cơ và đường đi, như vậy hơi gian lận đấy.”

Lý Thúc Đồng cảm thán:

"Cũng may trên đời này không có đồ gì tẩy gân phạt tuỷ như trong sách ảnh, nếu không có phải các ngươi cũng hái tặng hắn luôn không?”

Trong rừng cây không có ai đáp lại Lý Thúc Đồng, hắn như đang nói chuyện với không khí.

Chỉ có cành cây liễu lớn kia lúc ẩn lúc hiện, có vẻ rất đắc ý.

Lý Thúc Đồng thở dài:

"Năm đó ta cũng không được đãi ngộ như thế, mỗi ngày các ngươi đều nói công bằng công chính, kết quả lại đối xử khác nhau, giúp hắn gian lận như vậy?”

"Nhưng mà… trên địa bàn nhà mình, gian dối một chút cũng không sao cả!”

"Nói thật, ta cũng không ngờ rằng có người lại lợi dụng được đống quy tắc mà sư phụ chán ghét đó để giết người, quá bất ngờ...”

"Ngươi cũng không tiện đánh giá đây có phải là một loại trí tuệ hay không... Nhưng mà các vị cũng đã nhìn thấy, lần đầu tiên có một đồ đệ có thể lấy thân phận người bình thường để lợi dụng quy tắc giết nhiều kẻ địch trong khu cấm kị số 002 như vậy.”

Nói đến đây, Lý Thúc Đồng bỗng nhiên nhìn về phương xa, thậm chí trên mặt còn có chút kiêu ngạo, hỏi:

"Các vị, có phải đồ đệ mà ta nhận có bản lĩnh mạnh hơn các vị không?”

"Không đúng không đúng.”

Lý Thúc Đồng lắc đầu:

"Hình như đang lôi cả mình vào, không phải cũng đang nói ta không bằng hắn sao...”

"Được rồi, ta không nói chuyện với các ngươi nữa, ta đã tìm ra truyền nhân, hơn nữa chỉ sợ các ngươi cũng sẽ không đoán được hắn sẽ mang đến thay đổi như thế nào cho truyền thừa của Kỵ Sĩ đâu, tóm lại sẽ tốt hơn là được rồi.”

"Tiếp theo ta muốn đi làm chuyện của mình.”

Không có người đáp lại Lý Thúc Đồng.

Trong khu vực cấm kị số 002 này toàn là một của các Kỵ Sĩ, hắn giống một vãn bối đang đối mặt với bia mộ của trưởng bối, lải nhải những chuyện không đâu.

Không cần để ý đối phương có thể nghe được hay không, chỉ cần hoá giải nỗi nhớ nhung là được rồi.

Một giây sau, tiếng rít của gió truyền đến ở bên trong nội địa khu vực cấm kị. Lý Thúc Đồng cẩn thận nghe âm thanh trong gió, thay đổi sắc mặt:

"Cái gì gọi là ta không giúp hắn? Là hắn không cho ta giúp!”

Lại một trận gió thổi đến, Lý Thúc Đồng nghe âm thanh trong gió, căm giận nói:

"Sao lại gọi là không có đồ cấm kị nào trên người? Từ bao giờ vật cấm kị đã trở thành tiêu chuẩn thấp nhất của Kỵ Sĩ vậy. Sao ta chưa nghe nói bao giờ, lúc trước sư phụ ta cũng có đưa cho ta đâu! Đừng ồn ào nữa, cách thế hệ dễ dạy hư trẻ con*!”

*Đại loại như là ông bà cách một thế hệ nuông chiều sẽ hư cháu

...

Đếm ngược 52:00:00.

8 giờ tối, Khánh Trần tựa lên một gốc cây để thở hổn hển. Hắn đã chạy từ từ xế chiều đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng núi.

Bụng đói kêu vang, hắn tìm trong túi chỉ thấy một thanh socola mà Tần Dĩ Dĩ vụng trộm đưa cho mình trước khi chia tay.

Còn chưa kịp ăn, Khánh Trần bỗng nhiên cảnh giác, đứng dậy tiếp tục chạy về hướng tây.

Cho đến khi chạy được mấy cây số mới ngồi xuống một lần nữa.

Hắn quá đói, cũng quá mệt, đến mức cơ thể bắt đầu xuất hiện triệu chứng mệt lả.

Thế nhưng mỗi khi hắn muốn dừng lại để ăn gì đó, lại luôn cảm giác được nguy hiểm ở khắp mọi nơi sau lưng.

Lúc này, thiếu niên xé giấy bạc bọc socola ra, socola bên trong đã chảy ra vì nóng.

Hắn dùng sức nhai nuốt, cuối cùng thậm chí còn liếm cả nước socola tan chảy trên giấy bạc.

Cho đến khi ăn socola xong, cuối cùng hắn mới có một chút xíu cảm giác yên tâm.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Rõ ràng trước đó đã ăn quả mà cây liễu lớn tặng rồi, vì sao lại cảm thấy thứ đó chẳng có tác dụng gì cả.

Khánh Trần lấy dao găm ra, cạo một miếng vỏ cây trên cành xuống nhét vào trong miệng, dùng sức nhai nuốt.

Vỏ cây rất khó ăn, có nhiều chỗ xốp, có nhiều chỗ lại cứng đến mức không thể nuốt trôi được, chỉ có thể nhổ ra.

Một giây sau, Khánh Trần như phát hiện ra điều gì đó, thầm mắng một tiếng trong lòng rồi đứng dậy tiếp tục chạy trối chết.