Nhân viên chiến đấu tinh nhuệ đều hiểu phải giao lưu như thế nào dưới tình huống yên lặng, đây là kỹ năng cần phải có. Nhất là những người tiến vào rừng cấm kỵ đều biết rõ, không được nói chuyện lung tung là điều đầu tiên để giữ mạng.
So với những cao thủ mang vẻ mặt sầu thảm kia, tiểu đội Xích Huyết lại hân hoan vui mừng.
Vốn dĩ họ cho rằng bản thân bị điều đến đệ tam sư làm bia đỡ đạn, hiện tại xem ra cũng không phải là như vậy.
Hoàng Sắc ra hiệu bằng ngôn ngữ của người câm điếc: Ta còn tưởng rằng chúng ta bị nhắm vào, nhưng bây giờ nhìn lại thì tất cả cao thủ của căn cứ tiền tiêu đều bị điều đến trinh sát doanh của đệ tam sư. Đệ tam sư không thể dùng cả hai trăm tên cao thủ cấp B để làm con tốt thí đâu nhỉ, ai sẽ chịu áp lực từ mọi phía để làm như thế?
Sắc mặt của Hắc Sắc giãn ra: Ngay từ đầu ta tưởng rằng quản gia đột nhiên trở mình, âm thầm điều chúng ta tới đây. Nhưng lúc nãy có một người bạn nói cho ta biết, lần này hai trăm tên cao thủ cấp B đều bị điều động đến đệ tam sư là do ý đồ lạ lùng của hầu tước Bolton. Vì lập công lớn nên hắn được điều đến đệ tam sư làm sư trưởng, trước khi đi muốn điều tất cả các cao thủ cấp B để làm một việc lớn.
Ánh mắt của Phấn Nộn sáng lên: Vậy chẳng phải là chúng ta sẽ có cơ hội nhận được công huân?
Hắc Sắc khẽ gật đầu: Các ngươi cũng biết hắn là chồng của ngũ công chúa, còn là hầu tước đang nổi như mặt trời ban trưa. Chúng ta ở bên cạnh, nếu có thể bám lấy hắn thì hữu dụng hơn ở bên cạnh hầu tước Kennedy nhiều. Mà trông vị hầu tước Bolton này rất có dã tâm, ta thích đi theo người có dã tâm. Phía sau hắn là ngũ công chúa, đây chính là thành viên chân chính của vương thất.
Lục Sắc: Không biết tên quản gia kia sao rồi. Chắc là hắn cũng đến đệ tam sư báo danh cùng lượt với chúng ta, đến lúc đó càng dễ giết chết hắn. Vốn dĩ ta còn lo một kẻ cấp C như hắn có thể sống sót trên chiến trường, nhưng có chúng ta ở đây thì chắc chắn hắn sẽ phải chết.
Hắc Sắc cười lạnh: Tuy rằng không giống với kế hoạch, nhưng nếu vô tình gặp phải hắn thì ta nhất định sẽ giết chết hắn.
Lục Sắc: Hắn là cấp C, theo lý mà nói cũng là cao thủ trong quân đội, có khi nào cũng ở trên chiếc phi thuyền này hay không?
Hắc Sắc suy tư: Không chắc chắn lắm, nhưng lúc nãy ta không nhìn thấy hắn đâu.
Hắc Sắc đang ra hiệu bằng tay thì cửa ký túc xá bỗng nhiên mở ra. Bảy người của tiểu đội Xích Huyết quay đầu lại nhìn, thình lình trông thấy “quản gia” đẩy cửa bước vào, phía sau còn có một người trẻ tuổi đi theo.
Mắt của Lục Sắc sáng lên, hắn không nhịn được thốt ra thành lời:
“Là quản gia kìa. Hóa ra hắn thật sự ở trên chiếc phi thuyền này.”
Hắc Sắc nhìn sang, trong lòng thầm nhủ đây coi như là oan gia ngõ hẹp nhỉ.
Hắn đứng dậy bước qua, tươi cười nói:
“Không ngờ cấp C như quản gia cũng có thể tiến vào đội ngũ này?”
Trong cả ký túc xá đều là cấp B. Khi mọi người nghe được cấp C thì có cảm giác rất chói tai, nhất là hiện tại mọi người đã tức sôi ruột, đang lo không có nơi để trút giận, bây giờ lại có một người mới tới, còn là cấp C dễ bắt nạt…
Khánh Trần nhìn quanh một vòng như không có chuyện gì xảy ra, chẳng nói gì hết.
Hà Kim Thu ở bên cạnh không đứng ra như lời vừa nói, trái lại còn chờ xem kịch vui. Hắn muốn xem “quản gia” được ngũ công chúa tán dương là có tài quản lý sẽ xử lý cục diện trước mắt thế nào.
Nhưng mà một giây sau, khi Hắc Sắc đi đến trước mặt Khánh Trần, Khánh Trần lại nhìn về phía Hà Kim Thu:
“Đánh hắn.”
Hà Kim Thu khẽ nhíu mày. Cái gọi là tài quản lý...chỉ thô bạo như vậy thôi sao?
Hắc Sắc đứng trước mặt Khánh Trần, lạnh lùng nói:
“Ta nói rõ hết vậy. Lúc trước người điều ngươi đến đệ tam sư chính là ta, tin rằng ngươi cũng có thể đoán được. Cho nên mọi người không cần giả vờ giả vịt nữa, lần này ra chiến trường không phải ngươi chết thì là ta vong.”
Khánh Trần bĩu môi với Hà Kim Thu: Đánh hắn đi!
Tài quản lý không phải là biết người mà giao việc sao. Một cao thủ cấp A như ngươi, đến ông chủ Trịnh còn nói rằng ngươi có thể đột phá bán thần bất cứ lúc nào. Có nhân vật như vậy ở đây thì cần gì đến thủ đoạn quản lý nữa, đánh cho những người này phục là được rồi!
Ông chủ Hà cho rằng vị quản gia này muốn xem thực lực của mình. Hắn hít một hơi, xuất một chưởng lôi đình lên mặt của Hắc Sắc.
Ra tay, tiếng vang phát ra, Hắc Sắc ngã xuống đất, tất cả xảy ra còn chưa đến một giây. Ông chủ Hà vẫn đứng ở vị trí ban đầu, bàn tay phải xuất chưởng đã để xuôi bên người, giống như chưa động đậy bao giờ.
Đã thấy Hắc Sắc không đề phòng nên đầu cũng lệch đi. Dưới sự tấn công của nguồn lực to lớn, cả người hắn ngã xuống đất một cách nặng nề, ít nhất cũng bị chấn động não ở mức trung.