Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2454: Người Giám Thị




Lúc nói chuyện thì ông chủ Hà có vẻ vô cùng chân thành. Nếu không phải đối phương không thay đổi ngoại hình thì có lẽ Khánh Trần sẽ tin ngay lời này.

Khánh Trần hỏi:

“Thực lực của ngươi là cấp mấy?”

Ông chủ Hà đáp:

“Chiến sĩ gien cấp A. Vì tiêm vào thuốc biến đổi gen không hoàn chỉnh nên bị mắc bệnh ung thư, không còn sống được bao lâu nữa.”

Trái tim của Khánh Trần co chặt. Hắn cảm thấy nửa câu sau là lời nói thật, mà đối phương tiều tụy như vậy cũng là vì ung thư!

Lúc này vì gầy gò nên khi cười lên, khóe mắt của ông chủ Hà đã xuất hiện nếp nhăn, chiếc mũ người đánh cá cũng trở nên trắng xám dưới ánh nắng mặt trời.

Mãi đến giờ phút này, Khánh Trần mới ý thức được rằng đối phương đã hơn ba mươi tuổi, là cường giả cùng thời đại với Trịnh Viễn Đông.

Cho nên ông chủ Trịnh có biết chuyện này không? Ông chủ Hà vậy mà lại mắc bệnh ung thư không thể trị hết.

Dù giữa Cửu Châu và Côn Luân có rất nhiều mâu thuẫn, nhưng Khánh Trần biết rõ tình nghĩa giữa ông chủ Trịnh và ông chủ Hà rất sâu nặng. Nếu biết được chuyện này thì chắc hẳn ông chủ Trịnh sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Trong lòng Khánh Trần nhanh chóng phân tích: Ung thư! Mượn Hắc Sắc Chân Thị Chi Nhãn!

Khi hai thông tin quan trọng này cùng xuất hiện với nhau, hắn khó mà không liên tưởng đến một điều: Con đường thành thần!

Cho nên trong tay ngũ công chúa nhất định có cách để người bệnh ung thư sống sót. Đây chính là thứ mà ông chủ Hà muốn, nếu không thì không thể giải thích tại sao đường đường là lãnh tụ của Cửu Châu lại bằng lòng phục vụ cho ngũ công chúa.

Nhưng vấn đề là ngũ công chúa lại phái ông chủ Hà đến trợ giúp hắn sao?

Nói chính xác hơn là ngũ công chúa phái đối phương đến để hạn chế hắn, giám thị hắn. Dù sao thì hắn cũng là “gián điệp của quân phản kháng”. Cho dù hắn để lộ ý muốn nương nhờ vào, cho dù công chúa điện hạ có ý định mời chào hắn thì đối phương cũng không thể hoàn toàn yên tâm về hắn được.

Đương nhiên nói không chừng cũng có ý để cho hắn quan sát ông chủ Hà.

Dù sao tính theo thời gian thì nhiều nhất ông chủ Hà mới chỉ đến đại lục phía tây được hai tháng thôi, ngũ công chúa cũng không thể hoàn toàn tin tưởng ông chủ Hà được.

Thế là hai người ở đại lục phía đông đều mang ý xấu cùng đến đệ tam sư…

Ngũ công chúa điện hạ quả thật tài giỏi, như vậy mà cũng có thể tụ họp họ lại với nhau…

“Phải xưng hô thế nào đây?”

Khánh Trần cười hỏi.

“Gọi ta là “Hà” được rồi.”

Ông chủ Hà vừa cười vừa nói:

“Ta gọi ngươi là đại quản gia nhé. Ngươi và ta cùng làm việc dưới trướng ngũ công chúa điện hạ. Ngươi là chính ta là phó, ta sẽ nghe theo sự sắp xếp của ngươi. Ngươi cứ coi ta như cận vệ của ngươi là được.”

Quả nhiên ông chủ Hà được phái đến để giám thị hắn.

Tên giám thị khốn kiếp, tên khốn kiếp...Tuy rằng tư duy của ngũ công chúa rất rộng, nhưng ở phương diện nhìn người thì rất thái quá.

Cũng phải, người phụ nữ có thể coi trọng hầu tước Bolton, quả thật sẽ có chút vấn đề ở phương diện nhìn người.

Thế thì rốt cuộc hắn có nên nói tình hình thực tế cho ông chủ Hà biết không?

Khánh Trần quyết định chờ xem sao. Nếu là ông chủ Trịnh thì Khánh Trần sẽ tỏ thân phận ngay, nhưng trước mắt hắn chính là ông chủ Hà nên trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng.

Hắn xem xét lại trí nhớ của mình.

Lúc trước trong trận chiến với Trần thị ở bên ngoài khu cấm kỵ số 002, ông chủ Hà ẩn nấp trong quân tập đoàn Trần Thị nhưng lại ngăn cản ông chủ Trịnh sớm ra tay.

Vì vậy Khánh Trần còn phải đề phòng mới được.

Đương nhiên nếu ông chủ Hà cần hắn giúp đỡ tìm kiếm cách sống sót, cách thành thần thì hắn nhất định sẽ giúp đỡ.

Khánh Trần lo lắng hỏi:

“Hà, bệnh tình của ngươi thế nào? Có thể chiến đấu được không?”

Hà Kim Thu lắc đầu cười nói:

“Không cần phải lo lắng, sức chiến đấu của ta không bị ảnh hưởng. Yên tâm, ta sẽ giải quyết hết những người dám khiêu chiến uy tín của ngươi.”

Khánh Trần yên tâm. Điều này chứng minh Hà Kim Thu vẫn còn nhiều thời gian:

“Vậy sau này ngươi và ta chính là đồng nghiệp. Xin hãy chiếu cố cho ta nhiều hơn.”

Trong ký túc xá của kho tàu, đây vốn là nơi ở của nô lệ thì lúc này lại dành cho những cao thủ ở lại đây.

Mỗi cao thủ cấp B đều là tiểu phú hào trong thành phố, ở trong căn hộ lớn ở trung tâm thành phố, đến nơi này đều trở thành anh em giường trên giường dưới, ngửi mùi hôi chân hôi nách của nhau.

Cũng may phi thuyền của ngũ công chúa vô cùng xa hoa và sạch sẽ, khả năng thông gió rất tốt, giường cũng rất mềm mại.

Bảy người của tiểu đội Xích Huyết ngồi bên mép giường, lặng lẽ giao lưu với nhau bằng ngôn ngữ của người câm điếc.