Vận mệnh sẽ cho ngươi đáp án. Đây là câu quen miệng của tất cả hí mệnh sư.
Khánh Trần rời khỏi phòng chỉ huy, ngũ công chúa ở phía sau hắn dùng điện thoại nội bộ để báo cho một người khác vào trong.
Hắn đang định đến kho của phi thuyền để quản lý những cao thủ cấp b kia, bỗng nhiên lại nhìn thấy một người trẻ tuổi mặc áo jacket đen ôm sát người, đeo mũ đánh cá bước đến từ phía trước. Sắc mặt của đối phương khá tiều tụy, người này cúi đầu đi ngang qua hắn.
Khánh Trần biết người trẻ tuổi này, đối phương lại không nhận ra hắn.
Cửu Châu, Hà Kim Thu!
Cho dù suy nghĩ thế nào, Khánh Trần vẫn không khẳng định được tại sao ông chủ Hà lại đột nhiên xuất hiện ở trên phi thuyền của ngũ công chúa!
…
Sắc mặt tiều tụy của Hà Kim Thu khiến Khánh Trần cảm thấy khá ngoài ý muốn. Dường như hắn đã bị bệnh nan y, mạng sống sắp đi đến cuối đường.
Trong ấn tượng của Khánh Trần, đối phương luôn ăn mặc đồ vest chỉnh tề, trên cà vạt cũng dùng kẹp để giữ cố định, trong tay thì cầm cây gậy màu đen tinh xảo.
Khí chất vừa kiêu ngạo lại mạnh mẽ, lưng luôn thẳng tắp.
Nhưng Hà Kim Thu lúc này lại giống như một người trẻ tuổi bình thường, gầy gò hơn trước rất nhiều, giống như không thể chống được bộ đồ vest nên đổi thành jacket mỏng manh.
Đương nhiên khí chất của đối phương vẫn mạnh mẽ như cũ, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ giết người, giống như tâm kiếm của đối phương vậy.
Không, ông chủ Hà bây giờ lại càng nguy hiểm hơn.
Khi sự sống bắt đầu đếm ngược, con người ta hoặc là trở nên rụt rè sợ chết hoặc là trở nên dũng mãnh không còn lo sợ gì nữa. Ông chủ Hà là người thứ hai.
Lúc đầu Khánh Trần khá căng thẳng. Vì hắn vô thức cho rằng ông chủ Hà đến đây là để ám sát ngũ công chúa, phá hủy phi thuyền. Đến lúc đó hắn cũng không biết nên chạy thế nào, bởi vậy theo bản năng muốn tìm dù để nhảy.
Nhưng Khánh Trần cũng nhanh chóng ý thức được điểm khác thường. Ông chủ Hà đến đây không phải là để giết người, rõ ràng quan hệ giữa hắn và ngũ công chúa là quan hệ hợp tác!
Rõ ràng là Hà Kim Thu không nhận ra Khánh Trần sau khi dịch dung. Hắn chỉ bình tĩnh quay đầu liếc nhìn Khánh Trần, sau đó lẳng lặng đi vào phòng chỉ huy mà nói chuyện riêng với ngũ công chúa.
“Lúc trước vì sao ngươi một mình rời khỏi phi thuyền, ngươi đã đi đâu?”
Ngũ công chúa hỏi.
Lúc này, cánh cửa hợp kim có hệ thống truyền động thủy lực đóng lại, cắt đứt mọi âm thanh, đến nỗi ngay cả Khánh Trần cũng không nghe được bên trong đang nói gì.
Nhưng mà không phải một tháng trước ông chủ Hà còn đang ngậm Tử Lan Tinh mà tu hành trên đảo Kình hay sao.
Đợi lát, từ sau khi tập kích vương quốc, trụ sở chính của tổ chức Future thì đối phương chưa từng xuất hiện nữa.
Không về nước, cũng không trở về đảo Kình.
Cho nên ông chủ Hà ở tại thế giới ngoài, hẳn là còn ở Bắc Mỹ?
Mà sự xuất hiện của ông chủ Hà đồng thời cũng xác minh nhận định của Khánh Trần về ngũ công chúa: Vị công chúa điện hạ này quả thật rất có dã tâm. Đối phương đang lợi dụng hết thảy sức mạnh mà bản thân có thể sử dụng nhằm xây dựng nền tảng để đoạt lấy vương vị.
Ngay cả lãnh tụ Cửu Châu ở thế giới ngoài như Hà Kim Thu mà nàng cũng có thể hợp tác, mời chào “gián điệp quân phản kháng” như hắn thì cũng chẳng tính là gì.
Tư duy của ngũ công chúa rất rộng đó!
Chắc chắn là ông chủ Hà không vào trong thành phố được. Chỉ cần hắn xuất hiện dưới hệ thống Thiên Nhãn thì sẽ bị hệ thống phân biệt mặt người phát hiện giống như Trung Vũ lúc trước.
Bởi vậy cho dù ông chủ Hà tiến vào thành phố thì cũng chỉ có thể ở lì trên phi thuyền của ngũ công chúa.
Nhưng rốt cuộc trong tay ngũ công chúa có thứ gì khiến ông chủ Hà phải hợp tác với đối phương?
Khánh Trần tiếp tục bước đi. Hắn phải chỉnh đốn những cao thủ cấp B kia trước. Hắn định xây dựng một bộ đội ảnh tử bản thấp ở đại lục phía tây để sử dụng, sử dụng xong lại thu hồi mà lợi dụng.
Điều khá đáng tiếc là trong hai trăm tên cao thủ này chỉ có mười hai người là thức tỉnh giả cấp B, còn lại đều là chiến sĩ gen. Nói cách khác, chỉ có mười hai cặp mắt có thể sử dụng.
Khánh Trần còn chưa tiến vào tầng thứ hai của kho phi thuyền, phía sau đã truyền đến tiếng bước chân. Chỉ nghe Hà Kim Thu nhẹ giọng nói bằng tiếng anh:
“Quản gia Brian, đợi một lát.”
Khánh Trần xoay người nhìn về phía đối phương:
“Xin chào. Có chuyện gì vậy?”
Hà Kim Thu cười nói:
“Ngũ công chúa dặn dò, bảo ta trợ giúp ngươi chỉnh đốn đệ tam sư. Nàng nói ngươi có tài năng hơn ngươi nhưng thực lực không đủ. Đúng lúc ta có thực lực lại không có tài quản lý, ta làm trợ thủ của ngươi thì vừa vặn bù đắp cho nhau.”
Khánh Trần bất lực, không biết nên càu nhàu thế nào nữa.
Sao một người quản lý ngăn nắp một tổ chức như Cửu Châu, biến nó trở thành tổ chức tình báo đệ nhất thế giới ngoài như ông chủ Hà lại không có tài quản lý được. Vì vậy Khánh Trần đang diễn mà đối phương cũng đang diễn.