Đội trưởng chần chờ một chút rồi nói:
"Chắc ngài không tặng căn nhà ở vương thành trung ương cho Bạch Nhân Chi Quang đâu nhỉ? Công chúa điện hạ biết chuyện này không?"
Hầu tước Bolton không vui:
"Ta cần phải dùng loại thủ đoạn thế này sao. Mẹ nó, đây chính là sức hút nhân cách đấy. Bạch Nhân Chi Quang cảm thấy ta cũng không tệ lắm. Đương nhiên nếu Bạch Nhân Chi Quang muốn thì ta quả thật có thể tặng cho hắn. Đây là sản nghiệp tổ tiên, không cần phải có sự đồng ý của vợ ta."
Vào lúc này, vì mặt mũi nên hắn cũng không nói tại sao mình quen được Bạch Nhân Chi Quang...
Lúc nói chuyện, hầu tước Bolton liếc mắt nhìn về phía Khánh Trần, ý là: Ngươi đừng nói chuyện này cho Bạch Nhân Chi Quang biết, ngươi giữ bí mật thì đảm bảo ngươi sẽ có vinh hoa phú quý...
Đội trưởng suy nghĩ một lát:
"Ngài gọi chúng ta đến rốt cuộc là vì chuyện gì?"
Hầu tước Bolton nói:
"Là thế này, hiện tại ta muốn dẹp sạch sâu mọt trong căn cứ tiền tiêu nhưng lại lo rằng có người phản kháng, vì vậy phiền các ngươi ở đây một lúc, giữ cho nơi đây ổn định."
Đội trưởng bất đắc dĩ nói:
"Trong năm năm qua, đây là lần thứ mười chín ngài nói muốn dẹp sạch sâu mọt. Nhưng ngay cả sổ sách mà ngài cũng đọc không hiểu, chúng ta là kẻ lỗ mãng nên cũng không hiểu, vì vậy đừng lãng phí thời gian nữa."
Đội trưởng liếc mắt nhìn Khánh Trần, không chút e dè nói:
"Bên cạnh ngài có quá nhiều người muốn thừa cơ thăng tiến, họ luôn miệng nói có thể giúp ngài quản lý tốt căn cứ tiền tiêu, kết quả cũng chỉ là một con sâu mọt mới mà thôi."
Hắn coi Khánh Trần là kẻ tiểu nhân đầu cơ trục lợi, dù sao bên cạnh bên hầu tước Bolton chỉ toàn là người như thế.
Dựa theo câu ruồi bọ không bâu vào quả trứng còn nguyên, hầu tước Bolton quả thật chính là một quả trứng thối, chỉ cần rơi xuống đất là nát luôn cả vỏ, cũng chính là thứ mà ruồi bọ thích nhất.
Hầu tước Bolton nói bằng thái độ thỉnh cầu:
"Chỉ lần này nữa thôi, các ngươi lại sẽ giúp một lần nữa thôi!"
Khánh Trần thở dài. Đại khái đây chính là hầu tước hèn mọn nhất mà hắn từng thấy. Vậy con rể của vương thất đều có địa vị thế nào sao, đương nhiên cũng có thể là vì vị hầu tước này quá vô dụng nên mới dẫn đến cục diện thế này.
Ngay cả quân đội nô lệ của riêng mình cũng không có, chỉ có thể nhờ người của công chúa giúp đỡ.
Đương nhiên đây cũng là cơ hội của Khánh Trần, hắn có thể tự tay xây dựng một đội quân nô lệ giúp hầu tước Bolton.
Hầu tước Bolton nói:
"Các ngươi cũng biết đế quốc muốn viễn chinh đại lục phía đông. Vợ ta nói bên đó cũng phải xây dựng một căn cứ tiền tiêu, hiện tại còn chưa quyết định ứng cử viên...Nếu các ngươi không giúp ta, ta sẽ gọi điện thoại cho vợ của ta!"
Đội trưởng thở dài:
"Ngài không cần lôi chuyện đó ra uy hiếp chúng ta mãi, chúng ta không có ác ý, chẳng qua chỉ cảm thấy ngươi yên tâm chơi thế giới siêu đạo là tốt rồi. Công chúa cũng nghĩ như vậy."
Hầu tước Bolton không quan tâm những chuyện đó. Thấy tiểu đội Hỏa Tuyến đồng ý, hắn bèn nói với Khánh Trần:
"Bắt đầu đi!"
Đội trưởng tiểu đội Hỏa Tuyến nhìn về phía Khánh Trần, chẳng e dè mà nói:
"Ngươi định điều tra thế nào? Chuyện tham ô trong căn cứ tiền tiêu rắc rối phức tạp, thủ đoạn lại đủ kiểu. Nếu ngươi không điều tra được thì nói sớm, đừng lãng phí thời gian của chúng ta."
"Cũng không phức tạp như vậy đâu."
Khánh Trần ngồi trước máy tính, cầm điện thoại nội tuyến lên:
"Bảo Sancho đến văn phòng hầu tước."
Sancho là một người da trắng trung niên. Trong tư liệu ghi hắn là công dân cấp 7, thậm chí còn có cơ hội lên cấp nam tước.
Sau khi bước vào văn phòng, hắn nhìn thấy Khánh Trần ngồi ở phía sau bàn làm việc thì lập tức nhíu mày:
"Ngươi là ai? Tại sao ngồi ở chỗ của hầu tước?"
Khánh Trần nhìn tư liệu trong máy tính rồi nói:
"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta phải trần thuật vài chuyện. Nếu không có nghi vấn gì thì chúng ta xử theo phép."
Sancho vốn định mắng Khánh Trần, nhưng liếc mắt nhìn thấy tiểu đội Hỏa Tuyến thì cuối cùng vẫn nhịn xuống:
"Ngươi nói đi."
Khánh Trần:
"Chuyện thứ nhất, hai đoàn bộ binh của đệ tam sư có tổng cộng 1302 người, đoàn trưởng là nam tước Vince. Chín ngày trước, họ xuất phát di chuyển đến rừng cấm kỵ, bất ngờ gặp phải người khổng lồ, sau đó lùi về căn cứ tiền tiêu, đúng không? Ngươi là người phụ trách ghi chép việc ra vào căn cứ, ngươi hẳn phải rõ chuyện này."
Sancho nheo mắt lại:
"Đúng là vậy."
Khánh Trần:
"Ngươi ghi trong tài liệu rằng hai đoàn bộ binh này có 817 người trở về, 487 người chết trận, đều là nô lệ của nam tước Vince. Vì vậy căn cứ tiền tiêu phát tiền an ủi của 487 người cho nam tước Vince. Sau khi nam tước Vince bổ sung binh lính, các ngươi lại phát vật tư, khí giới, đạn dược cho 487 người."
Sancho:
"Ngươi cảm thấy ta đang giở trò sao? Ngươi có thể xem video giám sát ở cửa căn cứ, quả thật chỉ có 817 người trở về."