Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 242: Sân Nhà Kỵ Sĩ




"Ngươi nói cũng có lý.”

Lý Thúc Đồng nhìn thẳng:

"Bây giờ ta rút lại câu nói coi ngươi làm con được không?"

"Sợ là không kịp rồi.”

Khánh Trần nói.

Lý Thúc Đồng thở dài, hắn chỉ vào một tán cây đại thụ:

"Ném lên đó đi."

Khánh Trần không hiểu lắm, nhưng vẫn làm theo.

Chỉ thấy lúc cái túi zip bay lên, một cái móng vuốt lông xù nhỏ thò ra từ trong thân cây, bắt lấy cái túi đó.

Ngay sau đó tán cây liền rung lắc, con vật lông xù kia mượn tán cây để giấu đi cơ thể mình, lao vùn vụt vào trong nội địa khu vực cấm kị, Khánh Trần còn loáng thoáng nhìn thấy cái đuôi to trắng như tuyết của đối phương.

Khánh Trần hiếu kì:

"Sư phụ, đó là con gì vậy?"

"Về sau ngươi sẽ biết.”

Lý Thúc Đồng nói.

Thiếu niên khó hiểu nhìn sư phụ, hắn chợt phát hiện ra, sư phụ mình không chỉ có quyền được miễn quy tắc tuyệt đối trong khu vực cấm kị số 002, hình như còn có rất nhiều người bạn kì lạ.

Đây chính là sân nhà Kỵ Sĩ sao?

"Đúng rồi.”

Lý Thúc Đồng nói:

"Ngươi phải cẩn thận tên Tào Nguy, chính là người bên cạnh Khánh Hoài."

"Ồ?"

Khánh Trần khó hiểu, đúng là sư phụ của mình phải điều tra rõ ràng từng chi tiết rồi mới đến giết người, ngay cả Tào Nguy cũng biết.

"Ta đã xem tài liệu về Tào Nguy rồi, còn khó đối phó hơn cả Khánh Hoài, là một tay lão luyện rất thiện chiến.”

Lý Thúc Đồng giải thích:

"Ta cảm giác tên nhóc kia đang giấu dốt, chờ đợi ngươi phạm sai lầm."

"Vâng, cảm ơn sư phụ đã nhắc nhở.”

Khánh Trần nhìn Lý Thúc Đồng:

"Vậy ta tiếp tục đi gây chuyện đây?"

"Đi đi, đi đi.”

Lý Thúc Đồng phất tay.

Hắn nhìn bóng lưng của Khánh Trần, chợt nhớ tới một câu, cái gọi là cha mẹ con cái, chính là cả đời này không ngừng đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn càng ngày càng xa.

Chắc hẳn mình là một sư phụ đạt yêu cầu nhỉ?

Đây là lần đầu tiên Lý Thúc Đồng làm sư phụ nên vẫn luôn lo lắng mình không làm nổi.

Hắn hơi do dự, cuối cùng vẫn quyết định tùy hứng một lần:

"Nếu không sư phụ giúp ngươi giết chết bọn họ đi, xem như là món quà sư phụ tặng ngươi?"

Nhưng đúng lúc này, Khánh Trần bỗng nhiên quay người nhìn Lý Thúc Đồng, nói:

"Sư phụ."

"Hử?"

Lý Thúc Đồng sửng sốt.

"Lần này ta nói mình muốn thử trước không phải bởi vì ngang ngược.”

Khánh Trần bình tĩnh nói:

"Trẻ con được người lớn đỡ đi đường sẽ phát triển chậm hơn người khác một chút. Ta biết sư phụ sắp phải đi làm chuyện rất nguy hiểm, sư phụ biết là nguy hiểm, cho nên mới dẫn ta đi gặp Lý Y Nặc, để ta biết về sau có khó khăn thì nên tìm ai, lại dẫn ta đi giết Khánh Hoài, giúp ta diệt trừ một chướng ngại trong trận chiến ảnh tử. Sau đó sư phụ lại dùng trăm phương ngàn kế giúp ta giấu giếm thân phận, sợ sẽ liên lụy đến ta."

"Ta nghĩ rằng, chắc hẳn kế hoạch của sư phụ còn phải chuẩn bị thêm một lát nữa, nếu như ta trưởng thành đủ nhanh, có lẽ lúc đó sẽ đến giúp sư phụ được."

"Quan hệ sư đồ ở trong mắt sư phụ có thể là gông xiềng với ta, nhưng ta chưa bao giờ cho rằng như vậy.”

Khánh Trần nói.

Thiếu niên đứng trong rừng cây mờ tối, mặc dù hắn mới quen Lý Thúc Đồng chưa được bao lâu, cũng không có quan hệ máu mủ, nhưng hắn biết ai tốt với mình là thật lòng.

Lý Thúc Đồng đứng tại chỗ, lời thiếu niên vừa nói vang vọng trong đầu: Nếu như ta trưởng thành đủ nhanh, có lẽ lúc đó sẽ đến giúp sư phụ được.

Khó trách cho dù thiếu niên có trở lại thế giới bên ngoài cũng phải tranh thủ từng giây để huấn luyện, hoá ra là muốn chạy thi với thời gian.

Lý Thúc Đồng cười phất tay:

"Nói cái gì ngốc vậy, mau đi đi."

"Vâng.”

Khánh Trần đi vào rừng cây.

...

Trong rừng cây, Tào Nguy đang tự tay cắt quần áo của một binh sĩ đã chết, không để thừa lại một thứ nào cả.

Lúc hắn đang cắt áo của đối phương, một con sâu sáu cánh kì quái đột nhiên bay ra khỏi vạt áo bị cắt rách.

Tào Nguy nhanh tay phi dao găm ra.

Phập một tiếng, sâu sáu cánh dài bằng ngón trỏ bị đóng đinh trên mặt đất.

Những con sâu sáu cánh kia bình thường sẽ không tấn công sinh vật cỡ lớn, nọc độc trong cơ thể bọn chúng là dùng để đi săn côn trùng khác.

Chỉ khi nào vi phạm quy tắc của khu vực cấm kị mới bị tấn công.

Tào Nguy rút dao găm từ dưới đất lên, lạnh lùng nói:

"Đừng âm thầm nói mấy thứ mê tín như thần tiên ma quái nữa, hại chết bọn họ chính là sâu sáu cánh, không phải yêu ma quỷ quái."