Tào Nguy khẽ cắn môi, nói với những binh sĩ dã chiến còn sống:
“Lấy đội hình chiến thuật đuổi theo, chuẩn bị chiến đấu.”
Bọn họ đã kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra, nếu như quái vật, thực vật trong rừng cây xâm nhập, chắc chắn đồng đội của bọn họ sẽ không chết đều đặn như thế, vừa vặn là cả một hàng.
Nhưng rốt cuộc đối phương đã lợi dụng quy tắc nào?!
Dưới sự dẫn đầu của Khánh Hoài, đội dã chiến hành quân trở về đường cũ với tốc độ nhanh nhất.
Trên đường vẫn không ngừng có binh sĩ tử vong, cứ như có một thứ gì đó không thể đối kháng đang bao phủ lấy bọn họ, giống thần chết giáng lâm.
Sau khi chạy được mấy cây số, Khánh Hoài chợt dừng bước, hắn nhìn từng cái hố bị đào ra ở trước mặt, lẳng lặng không nói một lời.
Trong những cái hố bị đào ra là từng chiếc túi bọc kín bị người ta cứa rách.
Có người cưỡng chế để bọn họ phá vỡ quy tắc “không thể đi vệ sinh lung tung”!
Trước đó, ai có thể ngờ được rằng sẽ có người dùng nước cờ âm hiểm như thế chứ?
Trước đó cũng không có ai nghĩ đến, người khác cứa rách những cái túi đã chôn xuống, mà khu vực cấm kị lại tính cho người đi tiểu!
Đối phương không chỉ biết quy tắc không thể đi vệ sinh lung tung, hơn nữa còn hiểu kĩ hơn cả bọn họ.
Nhưng làm thế cũng quá âm hiểm rồi!
"Đối phương còn chưa đi xa, thấy chúng ta tới mới rời khỏi.”
Khánh Hoài tỉnh táo phân tích, vì vẫn còn một cái hố mới đào được một nửa.
Lúc này.
"Ai?!”
Tào Nguy bỗng nhiên nhìn về phía xa xôi trong rừng cây.
Ở sâu trong rừng cây, có một bóng người đang lẳng lặng nhìn bọn họ chằm chằm, làm một động tác cắt cổ.
Sau đó nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
…
"Quái lạ, dùng động tác cắt cổ để khiêu chiến không phù hợp với tính cách cẩn thận của ngươi, có mục đích gì sao?”
Trong rừng cây, Khánh Trần và Lý Thúc Đồng đứng ở một chỗ, người sau hiếu kì hỏi.
Khánh Trần giải thích:
"Ta lo bọn họ sẽ chạy. Nhỡ may không đủ thù hận, bọn không đuổi theo ta, ta khó dùng được kế hoạch của mình.”
"À.”
Lý Thúc Đồng gật đầu:
"Cũng có lí.”
Khi hai sư đồ sóng vai đi với nhau, bầu không khí lập tức thoải mái hơn rất nhiều, giống như đây không phải là khu vực cấm kị gì hết, mà chỉ là một rừng cây bình thường.
"Đúng rồi sư phụ.”
Khánh Trần hỏi:
"Đám người hoang dã kia đã đi vào chưa?”
"Mới có Hỏa Đường vào, nhìn quãng đường bây giờ của bọn họ, hẳn là đang đi thẳng vào nội địa khu vực cấm kị, ta luôn cảm thấy bọn họ đột nhiên xuất hiện ở gần Trung Nguyên, rất có thể cũng đến vì Khánh Hoài.”
Lý Thúc Đồng nói.
"Đến vì Khánh Hoài?"
Khánh Trần khó hiểu.
"Đương nhiên, trong trận chiến ảnh tử không phải chỉ có mỗi ngươi muốn giết hắn.”
Lý Thúc Đồng giải thích:
"Có lẽ là có người Khánh thị trao đổi lợi ích với Hỏa Đường, để bọn họ tới giúp đỡ tiêu diệt Khánh Hoài. Như vậy mới là bình thường, chỉ có mỗi ngươi và Khánh Hoài đánh tới đánh lui thì không giống trận chiến ảnh tử.”
"Liên Bang và người hoang dã có liên hệ gì sao?"
Khánh Trần không hiểu.
"Đương nhiên có liên hệ, chỉ cần có lợi ích thúc đẩy, chuyện kì lạ gì cũng có thể xảy ra.”
Lý Thúc Đồng nói.
Khánh Trần nhìn về phía Lý Thúc Đồng, hỏi:
"Trước đó trưởng lão Hỏa Đường nói tổ tiên khen ngợi là có ý gì, ta nghe giọng điệu của hắn hình như có lợi ích thật sự? Những người này làm như thế nào mới được tổ tiên khen ngợi?”
Lý Thúc Đồng nhìn Khánh Trần một cái:
"Tổ tiên khen ngợi hắn như thế nào thì đó là chuyện của tổ tiên hắn, điều ngươi có thể làm là tiễn hắn đi gặp tổ tiên nếu sau này hắn muốn giết ngươi để đổi lấy lời khen ngợi.”
Khánh Trần:
"...”
Lúc này Lý Thúc Đồng lại nói:
"Nhưng mà, Tiểu Trần, ngươi phải nhớ kỹ, ở Liên Bang, chỗ nào cũng có người tốt và người xấu. Hoặc có thể nói là hoang dã và Liên Bang đã chất chứa oán hận từ lâu, thật ra đã sớm không phân rõ ai đúng ai sai, ví dụ như thu thú săn giết người hoang dã, đám con cháu tập đoàn ở trong mắt người hoang dã lại không khác gì ác ma.”
Khánh Trần như có điều suy nghĩ.
Lúc này, Lý Thúc Đồng lại lấy một cái túi zip ra:
"Cầm lấy tự giải quyết đi, nhưng mà nhỡ kĩ, ngươi có thể đâm thủng túi của người ta, cũng phải để phòng túi zip của mình bị người ta tìm thấy.”
"Vâng.”
Khánh Trần đi sang một bên giải quyết vấn đề sinh lý.
Lúc hắn cầm túi zip trở về, đang suy nghĩ nên chôn nó ở chỗ nào.
Bỗng nhiên chuyển ánh mắt lên trên người sư phụ mình.
Lý Thúc Đồng cảm thấy buồn nôn:
"Ngươi cút xa một chút cho ta, ta không bảo quản cái này giúp ngươi đâu.”
Khánh Trần nghiêm túc nói:
"Nhưng đặt túi zip này ở đâu cũng không an toàn bằng ở bên cạnh sư phụ. Một ngày làm thầy cả đời làm cha, trong lòng ta đã coi sư phụ như cha mình rồi, sư phụ cũng nói coi ta như con trai, trên đời này làm gì có người cha nào chê bai con mình chứ?”