Khánh Hoài phân tích:
“Lúc chiến sĩ đầu tiên của chúng ta tử vong là 19 phút trước. Trong lúc này, đối phương còn chưa kịp đào hố thứ ba, nói rõ thực lực và thể lực của đối phương cũng không mạnh.”
"Hơn nữa, chỉ sợ đối phương cũng mới nghĩ ra cách này. Nếu không, sau khi hắn tìm ra hố chôn, hẳn phải đào hết hố ra trước khi đánh rắn động cỏ, nhanh chóng cắt rách toàn bộ túi zip. Như vậy chỉ sợ tất cả chúng ta sẽ bị quy tắc giết chết trong vòng 1 phút mà chẳng biết gì cả.”
"Có lẽ đối phương cũng không xác định phương pháp này có được hay không nên mới thử.”
Khánh Hoài nói ra kết luận của mình.
Tào Nguy nhìn đối phương, nói:
“Trưởng quan phân tích rất có lý.”
"Bây giờ không thể trì hoãn nữa, có phân tích gì thì để lát nói sau.”
Khánh Hoài nói:
“Anh Tào Nguy, ngươi dẫn ba tổ tác chiến trở lại chỗ chúng ta vừa chôn, lấy tất cả túi zip ra. Sau đó, ta cần ngươi tìm một nơi để bố trí khu mìn.”
Rất nhanh, Tào Nguy đã dẫn người đến tập trung lần nữa, hắn vỗ vỗ bọc hành lý của mình:
“Trưởng quan Khánh Hoài, túi zip của ngài đang ở trong túi ta, ta tự mình bảo quản.”
Nhưng mà Khánh Hoài lại lắc đầu lấy túi zip từ trong bọc hành của đối phương ra:
“Anh Tào Nguy, sao ta có thể để ngươi cõng túi nước tiểu chứ, ta kính ngươi như anh trai, không thể làm như vậy được.”
Nói xong, hắn liền nhét hai túi zip vào trong bọc hành lý của mình.
Tào Nguy rất cảm động:
“Trưởng quan quá khách khí.”
Lại nghe Khánh Hoài hỏi:
“Anh Tào Nguy, ngươi có phân tích gì về người này không?”
"Có lẽ cấp bậc cũng không cao, nhưng chắc hẳn quen thuộc với quy tắc ở đây hơn chúng ta.”
Tào Nguy ngẫm nghĩ rồi nói:
“Hiểu rõ quy tắc nơi này như vậy có phải kỵ sĩ không? Cũng không đúng, nếu như là kỵ sĩ, ta là cấp C, ngài là cấp D, thậm chí đối phương không cần quy tắc đã có thể giết chết chúng ta rồi.”
"Khó mà nói.”
Khánh Hoài ngẫm nghĩ:
“Ít nhất là không loại trừ được suy đoán này, theo ta được biết... cũng có thể kỵ sĩ không muốn trực tiếp ra tay.”
Khánh Hoài muốn nói trong khu vực cấm kỵ có quy tắc không thể ra tay giết người nhưng vẫn nhịn được.
Tào Nguy nhìn Khánh Hoài một cái:
“Có phải người này được người cạnh tranh khác trong Khánh thị mời đến để quấy nhiễu nhiệm vụ của ngài không? Ngài cảm thấy có thể là ai mời tới?”
"Mỗi người dự bị trong trận chiến ảnh tử đều muốn giết ta.”
Khánh Hoài nói:
“Người duy nhất có thể loại trừ hiềm nghi, cũng chỉ có tên vô dụng bị giam trong ngục giam số 18 kia thôi. Anh Tào Nguy, trận chiến ảnh tử tàn khốc như thế đấy.”
Đội dã chiến lúc đến có 152 người tinh nhuệ, bây giờ lại chỉ còn lại 104 người.
Thậm chí 48 tên lính đã chết kia còn chẳng có cơ hội đánh trả.
Đây chính là chỗ đáng sợ của quy tắc trong khu vực cấm kị, nếu như nắm giữ quy tắc, ngay cả con kiến cũng có thể lừa giết voi.
Nhưng vào lúc này, binh sĩ đang dùng kính 3D điều khiển chó robot nói:
“Trưởng quan, phát hiện mục tiêu nguồn nhiệt khả nghi ở hướng 3 giờ, đối phương đang lặng lẽ tới gần.”
Khánh Hoài bình tĩnh hỏi:
“Còn có nguồn nhiệt khả nghi nào khác xuất hiện không?”
"Báo cáo trưởng quan, không có.”
Binh sĩ trả lời.
Khánh Hoài nhìn về phía Tào Nguy:
“Giết hắn, chúng ta lại đi tiếp.”
Tào Nguy nói:
“Xin ngài hãy quyết định cẩn thận, thật ra bây giờ chúng ta rời khỏi cũng được.”
Khánh Hoài lắc đầu:
“Theo ta được biết, người của mấy dòng khác muốn quấy rối ta đã lên đường, nếu lúc này đi ra ngoài, căn bản sẽ không có cơ hội để hoàn thành nhiệm vụ này trong thời gian 3 tháng.”
Khánh Hoài đoán không sai, đội ngũ Hỏa Đường chuyên môn tới giết hắn đã tiến vào khu cấm kị.
Trên thực tế, trước khi họ tới đã đoán được có thể sẽ có người đến phá hỏng nhiệm vụ, dù sao đây là lệ cũ trong trận chiến ảnh tử, chỉ là không ngờ đối phương tới nhanh như vậy thôi.
Trận chiến ảnh tử không có đường để quay lại, nếu đã bước lên thì phải mặc kệ sinh mạng, lấy được vị trí ảnh tử mới là quan trọng nhất.
Tất cả binh sĩ đội dã chiến đều chạy đi, bốn con chó robot chui vào rừng cây như chó hoang đứt xích, tập trung đến chỗ nguồn nhiệt vừa rồi!
Chỉ là bọn họ vừa mới khởi hành, nguồn nhiệt kia liền bắt đầu xa bỏ ra xa.
Hơn nữa tốc độ còn cực nhanh.
...
Khánh Trần tuỳ ý đi lại trong rừng cây, khác với những người khác, mỗi một bước đi của hắn đều không phải không có mục đích.
Những chỗ hắn đi đều là nơi hắn từng đi qua.
Người bình thường đi lại trong rừng núi đều phải cẩn thận vấp phải cành cây dưới chân, cần thận những tảng đá bị che dưới lá mục, cẩn thận bùn đất gập ghềnh.
Cho nên người bình thường sẽ không thể phát huy hết sức lực lúc đi lại trong núi.
Nhưng Khánh Trần thì khác, chỉ cần là con đường hắn đã đi qua hắn đều nhớ.