Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2326: Có Ý Gì?




Nhưng Lý Thần Đàn không nhân cơ hội này giết chết Trung Vũ ngay, hắn nhẹ nhàng ôm đối phương rồi nói khẽ:

“Đừng lo.”

Dưới ánh trăng, ảo thuật gia mặc áo đuôi tôm hoa lệ khẽ khàng ôm lấy tên ác ma thật sự, khung cảnh này trông vừa kỳ dị vừa ấm áp.

Lý Thần Đàn nhẹ giọng nói bên tai Trung Vũ:

“Yên tĩnh.”

Thế là thế giới thật lặng yên.

Đó là cấp bậc trên bán thần.

Điều kỳ lạ là người máy nano tạo nên cơ thể của Lý Thần Đàn nhanh chóng xâm chiếm cơ thể Trung Vũ.

Ảo thuật gia như hòa tan dưới ánh trăng, biến mất không thấy tăm hơi.

Ánh mắt của Trung Vũ chuyển biến từ dữ tợn đến bình tĩnh, sau đó trở nên đờ đẫn, giữa không trung chỉ còn lại mình hắn.

Cơ thể kỳ quái của Lý Thần Đàn đã hòa làm một với Trung Vũ, liên tục kết nối tế bào thần kinh, liên tục sàng lọc thể ý thức trong thân xác này!

Sắc mặt của Trung Vũ lại thay đổi, từ hung ác đến ngây thơ, từ ngây thơ đến bình tĩnh.

Giống như trải nghiệm cuộc đời và tính cách khác nhau trong từng giây.

Zard vốn lo lắng Lý Thần Đàn giết chết Huyễn Vũ khiến Tiểu Vũ và Đại Vũ cũng chết theo, nhưng giờ xem ra, ngay từ đầu ảo thuật gia từ nghìn năm trước đã không định giết người.

Nhưng vấn đề là...đối phương đang làm gì.

Zard chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì người máy nano đã thoát ra từ sau lưng Huyễn Vũ và lại biến trở về thành Lý Thần Đàn.

Giống như Lý Thần Đàn nhẹ nhàng “tạt qua” cơ thể Huyễn Vũ vậy.

Mái tóc bạc kia khi thì đen khi thì trắng, và vẻ dữ tợn của Trung Vũ cũng xuất hiện lặp đi lặp lại trên khuôn mặt của Lý Thần Đàn.

Zard nghi ngờ:

“Ngươi tách ý thức của hắn ra?!”

Lý Thần Đàn cười nói:

“Đúng vậy.”

“Sao làm được thế?”

Zard vô cùng chấn động!

Lý Thần Đàn cười tủm tỉm, đôi mắt cong lên như vầng trăng non:

“Ngươi đoán xem.”

Lúc này còn có luồng năng lượng màu đỏ lượn lờ quanh cơ thể hắn, nó cứ lởn vởn và va chạm ở bên ngoài.

Không chỉ Trũng Vũ bị tách ra mà ngay cả Xích Tâm Cổ cũng bị mang ra cùng!

Lúc trước Trung Vũ cũng thử lôi Xích Tâm Cổ ra nhưng đều không thành công.

Thế mà Lý Thần Đàn lại làm được bằng một phương pháp thần bí.

Zard nhìn Cánh Tay Màu Đỏ tiêu tán xung quanh mà không biết nên nói gì, không ngờ thủ đoạn của ảo thuật gia một nghìn năm trước lại thần kỳ đến vậy, giống như có năng lực cải tử hoàn sinh vậy.

Đột nhiên mặt của Lý Thần Đàn biến thành diện mạo của Trung Vũ, giọng điệu hết sức nghi hoặc:

“Ơ, sao cơ thể này của ngươi kỳ lạ thế?! Ngươi tách ta ra kiểu gì!”

Nói rồi hắn muốn chạy về phía cơ thể Huyễn Vũ, muốn trở lại thể xác kia.

Nhưng Trung Vũ chưa kịp tới gần như thì khuôn mặt lại biến thành mặt Lý Thần Đàn, hắn cười nói:

“Đừng giãy giụa nữa, không có ý nghĩa gì đâu.”

Dứt lời, Lý Thần Đàn cười híp mắt, dài giọng hô:

“Lục Nguyên, Lục Nguyên, gọi Nhan Lục Nguyên.”

Zard nhìn xung quanh, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, lẽ nào còn có một vị cao thủ nữa ẩn nấp ở nơi này!

Nhưng Nhan Lục Nguyên không đi ra từ trong trại, mà hắn mở hư không chi môn cạnh Lý Thần Đàn.

Vị bán thần vĩnh viễn trẻ tuổi ấy đi tới, hắn cầm một viên Chân Thị Chi Nhãn màu đen, mặt mày như tranh vẽ, mái tóc dài được buộc đằng sau, trông phiêu dật xuất trần:

“Gọi ta có chuyện gì?”

Bấy giờ Zard mới biết được, thì ra bán thần cấp bậc này thật sự có thể cảm nhận được có người gọi tên mình.

Không khác gì thần linh trong truyền thuyết.

Lý Thần Đàn mỉm cười:

“Chẳng phải hồi trước ngươi nói là muốn tìm mục tiêu phù hợp à? Hôm nay là sinh nhật ngươi, ca ca ngươi không có đây, nên ta thay hắn tặng cho ngươi một món quà.”

“Hửm?”

Nhan Lục Nguyên nhướng mày:

“Thế là có ý gì?”

Lý Thần Đàn chỉ vào ngực mình:

“Trong này có một thể ý thức sắp dung hợp với thế giới, sau khi có được sức mình thì chưa sử dụng tử tế đã bị ta bắt được. Lúc trước ngươi nói muốn tróc một người từ ý thức của thế giới ra mà, ý thức của thế giới không mấy thân thiện, bây giờ ngươi muốn tách một người ra thì phải dùng một người khác trao đổi với nó mới được.”

Nhan Lục Nguyên nhìn Lý Thần Đàn với vẻ trầm ngâm, khuôn mặt đối diện hắn lúc này một nửa là Lý Thần Đàn, một nửa là Trung Vũ.

Dường như hắn đã hiểu ra điều gì:

“Vẫn chưa phải thời điểm thích hợp, muốn cho hắn dung hợp với thế giới thì cần một cơ hội tốt hơn, có điều...giao cho ta xử lý đi.”

Nói xong, hắn quay người đi vào trong hư vô chi môn sau lưng rồi mang ra một chiếc rương màu đen được bịt kín, hắn nói với Lý Thần Đàn:

“Nào.”

Lý Thần Đàn đi đến chỗ chiếc rương đen và đứng vào trong đó:

“Lần này ra tay xong chỉ sợ ta phải ngủ say rồi. Mà ca ca ngươi đi tìm cách khống chế ý chí của thế giới sao vẫn chưa về thế?”

Lục Nhan Nguyên nói với giọng bình tĩnh:

“Ngươi nói câu đó không sợ bị ý chí của thế giới nghe thấy à?”

“Sợ gì chứ.”

Lý Thần Đàn mỉm cười, trả lời một cách phớt tỉnh.

Hắn nhắm mắt lại, cơ thể mặc áo đuôi tôm dần dần hòa tan, biến trở lại hình thái người máy nano dạng lỏng.