Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2327: Tại Sao Ta Phải Thích Nàng




Trung Vũ bị nhốt trong người máy nano đột nhiên lao ra từ thể lỏng ấy, hắn phẫn nộ gào thét:

“Ta sẽ hủy diệt thế giới này cùng với các ngươi.”

Vẻ mặt của Trung Vũ trông hết sức dữ tợn, bây giờ Lý Thần Đàn lựa chọn định dạng ý thức cho cơ thể máy móc này, vì vậy Trung Vũ có lại quyền chủ động khống chế cơ thể.

Hắn muốn dùng trái tim máy lõi động lực đắp nặn lại cơ thể mình để chiến đấu với Nhan Lục Nguyên.

Nhưng Nhan Lục Nguyên chỉ thở dài, nói nhỏ:

“Đúng là một kẻ lỗ mãng...Trở về.”

Khi hai chữ “trở về” vừa thốt ra khỏi miệng, dường như có một thứ quy tắc nói là làm trói buộc Trung Vũ trong chiếc rương, khiến hắn không thể động đậy!

Nhan Lục Nguyên nói:

“Yên tâm, ta mang ngươi đến một nơi thú vị.”

Hắn đậy kín chiếc rương đen, khóa lại âm thanh gào rống ở bên trong.

Trong chiếc rương màu đen ấy chỉ có một mình Trung Vũ, hắn bị nhốt trong không gian tăm tối.

Trên thực tế, Lý Thần Đàn có thể giết Trung Vũ, hắn không giống Zard, vì thắng lợi hắn có thể bất chấp thủ đoạn, ví dụ như giết Liên Hoa.

Nhưng sở dĩ hắn không giết Trung Vũ là vì đối phương còn hữu dụng mà thôi.

Nhan Lục Nguyên nhìn Zard và những người khác một cái rồi cầm Chân Thị Chi Nhãn màu đen bước vào hư vô chi môn, không biết đi đâu.

Đếm ngược 00:30:00.

Zard mau chóng chạy đến chỗ Huyễn Vũ, ôm đối phương vào lòng:

“Tỉnh lại, Tiểu Vũ ngươi tỉnh lại đi!”

Huyễn Vũ mở mắt, hắn nhìn Zard với ánh mắt hờ hững, rồi thấy mình đang cởi trần, sau đó bị Zard ôm:

“Cút.”

Zard nghẹn họng, không ngờ người tỉnh lại là Đại Vũ…

“Khoan đã.”

Zard chỉ vào Liên Hoa:

“Ngươi thấy cô gái này thế nào? Ngươi thích nàng không?”

Đại Vũ vừa đứng dậy vừa phủi bụi trên người mình, hắn nói với giọng điệu bực bội:

“Thế nào là thế nào? Tại sao ta phải thích nàng?”

Zard thở phào một hơi, Xich Tâm Cổ bị Lý Thần Đàn nhổ ra rồi, đúng là trong họa được phúc!

Đại Vũ đanh giọng:

“Kể cho ta nghe chuyện gì xảy ra, vừa rồi trong lúc ngủ say ta cứ có cảm giác mình bị treo trên vách núi kéo qua kéo lại, không bình thường chút nào.”

Zard suy nghĩ rồi trả lời:

“Mới đầu là ngươi đánh hội đồng.”

Đột nhiên Liên Tâm xông đến, kiểm tra toàn thân Zard từ đầu đến chân:

“Vết thương trên người ngươi thế nào rồi?”

Zard nói với vẻ mặt chất phác:

“Ta không sao...Ngươi đang lo cho ta à?”

Liên Tâm thấy hắn khỏe mạnh thì định trào phúng vài câu, nhưng nàng lại nghĩ đến dáng vẻ Zard bảo vệ nàng khi nãy thì không nói ra được:

“Thì cũng có chút lo lắng.”

Zard cảm động:

“Có được ngươi là phúc phận của ta.”

Đại Vũ:

“Ta phục luôn, hai ngươi các ngươi là thế nào đây hả!”

Hắc Thủy Thành ở đại lục phía Tây.

Nhan Lục Nguyên bỗng xuất hiện trong góc nhìn của camera, hắn thấy trên đường đâu đâu cũng có camera nhưng lại chẳng hề để tâm mà đặt chiếc rương đen trong tay xuống.

Dường như bởi vì đi xuyên không gian, hoặc có lẽ lần này hắn đi quá xa, cho nên mái tóc dài được buộc sau đầu hơi rối bời, sợi tóc màu đen dần dần biến thành bụi sao.

Nhan Lục Nguyên không ở lâu, hắn chỉ nhẹ nhàng mở rương ra rồi quay người đi trước khi Trung Vũ phản ứng kịp,

Đây là nơi thú vị mà hắn nói với Trung Vũ.

Trong chiếc rương màu đen, người máy nano thể lỏng màu bạc bao bọc trái tim máy tức tốc đứng dậy, hóa thành diện mạo của Trung Vũ.

Tiếng còi cảnh báo trong thành phố đã vang lên, chỉ thị tự động nhận diện tội phạm được đưa ra, binh lính bảo vệ thành phố nhanh chóng tổ chức lực lượng truy bắt bao vây Trung Vũ.

Trung Vũ đanh mặt quan sát xung quanh, Nhan Lục Nguyên đưa mình đến đây...là để làm gì!

Tiếng vù vù vang lên trên bầu trời Hắc Thủy Thành, âm thanh của tuabin khí cầu máy màu đen như sự cộng hưởng nhịp nhàng, thổi xuống mặt đất những làn sóng xung kích.

Máy bay không người lái bay xuyên qua ảnh toàn ký neon, như dực long thời viễn cổ bay qua cánh rừng sắt thép.

Khung cảnh này khiến người đi đường hoảng sợ, họ nhao nhao quỳ xuống, đặt tay trước ngực cầu nguyện với thủ thế kỳ lạ, như thể khí cầu máy trên trời không phải là sản phẩm khoa học công nghệ mà là sự ban ơn của thánh thần.

Một cứ điểm trên không màu đen sừng sững trên bầu trời trong xanh của Hắc Thủy Thành, các tín đồ quỳ lạy nó, cầu xin thần linh che chở.

Truyền thừa của công tước Hắc Thủy tên là Thần Đồ, tương truyền truyền thừa này có thể hấp thu sức mạnh tín ngưỡng để khiến bản thân mạnh hơn, cho nên nơi này là thành phố tín ngưỡng của đại lục phía Tây, các tín đồ gieo trồng hạt giống tín ngưỡng.

Trung Vũ đứng trần truồng trên phố, lạnh lùng nhìn những người kia...

Hắn biết nơi này chắc chắn không phải Liên Bang, những người da trắng tóc vàng mắt xanh, người da đen tóc ngắn nhìn kiểu gì cũng không giống chủng tộc sẽ xuất hiện ở Liên Bang đại lục phía Đông.

Vậy thì đáp án đã quá rõ ràng, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên:

“Vậy mà lại đưa ta đến đại lục phía Tây, hì hì.”

Bây giờ, tuy đầu óc của Trung Vũ không bình thường lắm nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự vui sướng sau khi thoát nạn.

Dù sao 10 phút trước hắn còn tưởng rằng mình sẽ bị Nhan Lục Nguyên trấn áp, cả đời không thoát thân được, kết quả 10 phút sau đối phương lại thả mình ra!

Sao có thể không vui cho được!?