Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2316: Trung Vũ




Giọng nói lạnh lùng của Liên Bồng vang lên:

“Trong khoảng thời gian này, ta có đi ra bên ngoài khu quần cư một chuyến, mới phát hiện nam nhân bên ngoài đều như nhau, dùng lời ngon tiếng ngọt để cưới vợ đẹp hoa như ngọc, để nàng nấu cơm, sinh mấy đứa con và chăm sóc cha mẹ, kết quả khi người ta bị thời gian tàn phá trở thành một thiếu phụ lớn tuổi thì nam nhân lại bắt đầu ghét bỏ nàng. Bản thân nàng có muốn như vậy không? Chẳng phải nàng cũng bị ép buộc đấy thôi?”

Trần Gia Chương yên ắng không nói gì, thật ra hắn cũng hơi áy náy.

Năm đó Liên Bồng thực sự không phải như này, đối phương dịu dàng quan tâm, hắn nói thích uống rượu thế là Liên Bồng dẫn tộc nhân đi ủ rượu.

Hắn nói muốn ăn cơm, Liên Bồng lập tức dẫn tộc nhân và Kim Thi đi trồng lúa nước.

Nhưng năm đó Liên Bồng nghe lời hắn răm rắp, chỉ cần hắn không đề cập đến chuyện rời khỏi Tú Chu Châu, chỉ cần cố gắng sinh sống ở trong Tú Chu Châu, vậy thì tuyệt đối sẽ hạnh phúc cả đời.

Liên Tộc của lúc ấy cho phép nam nhân được quyền chọn dùng hoặc không dùng Xích Tâm Cổ, ngươi muốn có địa vị thì ăn, không ăn cũng không chết đói, cũng không ai ép ngươi ăn.

Lúc trước Trần Gia Chương có cả con gái rồi nhưng cũng chưa từng bị ép ăn Xích Tâm Cổ.

Nhưng sau khi Trần Gia Chương lén lút rời đi, Liên tộc hoàn toàn khác hẳn, Liên Bồng mất hồn mất vía tìm hắn ở Tú Chu Châu suốt một năm ròng rã, sau một năm mới nhận ra hiện thực tàn khốc.

Từ đó về sau, nam nhân muốn thành gia lập thất với người Liên tộc thì đều phải ăn Xích Tâm Cổ. Nếu nữ tử coi trọng người nào thì cũng có thể đoạt lấy, trực tiếp cho ăn Xích Tâm Cổ.

Có thể nói, thật ra đều do nghiệp mà Trần Gia Chương gây nên mới khiến tất cả nam nhân trong Tú Chu Châu phải chịu khổ.

Trần Gia Chương hơi đuối lý, nhưng vẫn kiên trì nói tiếp:

“Bây giờ ngươi quá cực đoan.”

Liên Bồng đi về phía trong trại:

“Ngươi không có tư cách khiển trách ta. Ta có thể hiểu được suy nghĩ muốn ra ngoài xông pha của ngươi, ta cũng dần dần nghe nói về đám kỵ sĩ các ngươi là tổ chức như thế nào. Ta hiểu, nhưng nếu ngươi biết mình chắc chắn phải đi thì vì sao còn muốn dừng chân lại Tú Chu Châu? Tại sao còn muốn sinh Liên Tâm với ta?”

Zard nói:

“Đúng vậy, nếu ngài không định ở lại chịu trách nhiệm, sao còn lừa người ta sinh con?”

Trần Gia Chương:

“?”

Zard nhận ra, lời của cha vợ không có hiệu lực, muốn ở bên Liên Tâm thì phải để mẹ vợ lên tiếng mới được.

Đám người khiêng ba người Zard, Huyễn Vũ và Trần Gia Chương chậm chậm đi vào trong trại.

Zard cảm giác tựa như mình đã rơi vào trong tay bộ tộc ăn thịt người, mà đống lửa rực cháy ở trong trại chính là để nướng họ…quá dã man.

Sau khi tiến vào trong trại, Zard và Huyền Vũ bị cô lập ở thật xa, hắn thừa cơ nhỏ giọng hỏi Liên Tâm:

“Thật sự không thể chống lại Xích Tâm Cổ sao?”

“Ừm.”

Liên Tâm gật đầu:

“Sau khi Xích Tâm Cổ hòa tan sẽ hóa thành năng lượng, quấn quýt lấy vận mệnh của ngươi, ngươi sẽ từ từ nảy sinh tình cảm, từ đấy chỉ yêu một người duy nhất.”

Liên Tâm ngồi ở bên cạnh đống lửa, Zard thì bị rất nhiều nam nhân nhìn bằng ánh mắt ghen tị. Liên Tâm là tộc trưởng, lại là nữ nhân xinh đẹp nhất toàn bộ Liên tộc, đương nhiên có rất nhiều người nhớ thương nàng.

Nếu cưới Liên Tâm, ăn Xích Tâm Cổ, tự nhiên sẽ trở thành phó tộc trưởng trong Liên tộc, địa vịa cực cao.

Bây giờ bị Zard quấy phá, làm rất nhiều người vỡ mộng.

Tiệc tối bắt đầu, Zard liên tục nhìn về phía Huyễn Vũ, trên mặt toàn là vẻ lo lắng.

Liên Tâm ở bên cạnh đột nhiên nhỏ giọng nói:

“Vừa nãy ngươi muốn chạy thực sự là vì hắn rất nguy hiểm sao?”

“Đương nhiên.”

Zard thở dài nói:

“Thế nhưng các ngươi không tin ta, ngươi xem kìa, làm ta sốt vó đến mức sắp bị ốm luôn rồi!"

Liên Tâm trầm tư rất lâu:

“Vậy nếu ta tình nguyện đi theo ngươi, ngươi có mãi mãi một lòng một dạ với ta không?”

“Hả?”

Zard ngây ngẩn cả người:

“Ngươi nói gì?”

Liên Tâm liếc mắt nhìn:

“Lời hay không nói hai lần, xem như ta chưa nói gì.”

Dạ hội lửa trại sôi động mà ồn ào, tất cả mọi người đều uống say mèm, gần như đêm nay ai cũng muốn tìm được A Chú và A Hạ của mình.

Cô gái nhỏ Liên Hoa không tham gia dạ hội lửa trại, nàng yên vị ngồi một bên, cẩn thận từng li từng tí ôm Huyền Vũ ở trong ngực, lau hết tro bụi trên mặt Huyễn Vũ bằng khăn tay ướt.

Nhưng cũng chính vào lúc này, bỗng nhiên có người nhìn về phía Huyền Vũ:

“Ơ, hắn tỉnh rồi! Hắn mở mắt rồi!”

Chỉ thấy Huyễn Vũ đứng dậy vuốt vuốt đầu, tò mò liếc nhìn xung quanh mà không nói một lời.

Liên Hoa mừng rỡ nói:

“Ngươi tỉnh rồi!”

Huyền Vũ không để ý đến nàng mà từ từ đứng dậy, đầu tiên nhìn Kim Thi trước rồi mới nhìn tất cả mọi người ở đây:

“Đúng là một nơi thú vị, ha ha.”

Zard căng thẳng cứng ngắc cả người, gắt gao bảo vệ Liên Tâm ở sau lưng như gặp cường địch.

Quả nhiên là Trung Vũ!

Thật sự là Trung Vũ!