Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2315: Đó Là Mẹ Ta




Lúc ăn cơm, Lý Đồng Vân bỗng ngẩng đầu lên, thấy được một ông lão râu tóc bạc phơ đang chắp tay sau lưng, cười tủm tỉm nhìn mọi người chăm chăm, giống như chỉ nhìn họ ngấu nghiến thức ăn thôi đã là một chuyện rất vui vẻ rồi.

Nàng vội vàng đứng dậy, bỏ chân gà trong tay xuống:

“Chào ngài.”

Lão gia tử cười:

“Ăn tiếp đi, các ngươi cứ việc ăn, bôn ba lặn lội đến nơi này, dọc đường đi các ngươi vất vả rồi. Thức ăn còn nhiều, nhà bếp có thể làm thêm bất cứ lúc nào, muốn ăn gì thì cứ gọi.”

Hồ Tiểu Ngưu vội nói:

“Ngài khách sáo quá, thức ăn thế này ngắn lắm rồi ạ. Xin hỏi ngài là...?”

Lão gia tử nhìn hắn rồi trả lời với giọng điệu nhã nhặn:

“Ta là cha của Khánh Trần, Khánh Tầm, là gia chủ Khánh thị đời trước, hiện là nhân viên công vụ về hưu tái nhậm chức của Khánh thị đời này.”

Các Kỵ Sĩ há hốc mồm, ông lão ồn hòa dễ gần này là gia chủ Khánh thị trong truyền thuyết! Cha của sư phụ!

Họ nhao nhao đứng dậy, tay chân luống cuống không biết nên làm gì, đồng thời ngẫm lại xem tướng ăn của mình ban nãy có xấu quá không.

Lão gia tử cười hỏi:

“Khánh Trần bảo các ngươi đến là vì chuyện gì?”

“Hắn chỉ bảo chúng ta đến đây, không nói tường tận là chuyện gì.”

Hồ Tiểu Ngư trả lời.

Khánh Kỵ đứng bên cạnh nói với lão gia tử:

“Hình như còn có nhiều người của Hội Phụ Huynh cũng sắp đến, ba chiếc khí cầu máy của thành phố số 10 đã cất cánh, muộn nhất là ngày mai sẽ đến nơi.”

Lão gia tử cười nói:

“Ta biết hắn muốn làm gì rồi.”

Giống như giải câu đó vậy, lão gia tử không nói thẳng với Khánh Kỵ, nhưng có vẻ như ông lão đã thấy được tương lai.

Lão gia tử nói với Hồ Tiểu Ngưu:

“Ta đoán nửa tháng đến một tháng nữa hắn mới cần đến các ngươi. Thế này đi, nếu Kỵ Sĩ không thể nhàn rỗi thì ta bảo Khánh Trì phái một hạm đội không trung hộ tống các ngươi đến núi tuyết Tây Nam, chính là Hỏa Đường ấy. Theo ta được biết, các ngươi còn có một sinh tử quan phải hoàn thành ở nơi đó, Khánh thị sẽ bảo đảm cho việc huấn luyện tiếp theo của các ngươi ở thế giới trong, và sẽ cung cấp sự hỗ trợ đầy đủ về mặt hậu cần.”

Các Kỵ Sĩ dự bị nghe đối phương nói thế thì suýt cảm động rơi nước mắt, những lời hứa hoa mỹ của sư phụ trước kia rốt cuộc cũng thực hiện được một phần nhỏ rồi!

Khánh Kỵ không nói gì.

Trên đời này trước nay chưa bao giờ xuất hiện đồng thời nhiều Kỵ Sĩ đến vậy, cũng chưa từng có tiền lệ tập đoàn tài chính nào dùng tập đoàn quân làm người hộ đạo cho tổ chức Kỵ Sĩ!

Tập đoàn và Kỵ Sĩ liên thủ, quả nhiên sắp bước vào thời đại mới rồi ư.

“Các ngươi! Các ngươi cứ thế cho hắn ăn Xích Tâm Cổ rồi?”

Zard tức giận.

Giá trị quan của Liên tộc có sự chênh lệch lớn so với thế giới bên ngoài, trong mắt các nàng không có quan niệm về trinh tiết, thứ như tình yêu có cũng được mà không có cũng không sao, dù sao chỉ cần cho ăn Xích Tâm Cổ là yêu ngay.

Xích Tâm Cổ không thể khống chế bất kỳ ai, nhưng tình cảm do nó sản sinh ra thì lại chém cũng không đứt.

Dù Zard tùy tiện, thỉnh thoảng cũng muốn nhìn dáng vẻ đau khổ của Trung Vũ và Đại Vũ.

Nhưng vấn đề là, trong thân thể Huyễn Vũ không chỉ có Trung Vũ và Đại Vũ, mà còn có cả Tiểu Vũ nữa!

Đây chính là Tiểu Vũ thuần khiết không tì vết đó!

Mọi người bao gồm cả Khánh Trần cũng đều cưng chiều Tiểu Vũ như em trai ruột, ở trên chiến trường, Zard còn muốn đưa tay che mắt Tiểu Vũ lại, sợ hắn bị ám ảnh trong lòng.

Hiện tại, nếu Tiểu Vũ bị người ta “cướp đoạt” tình yêu vì Xích Tâm Cổ, Zard hắn khó mà chối bỏ tội lỗi.

Mình hắn đau khổ vì tình là được rồi, không thể để Tiểu Vũ cũng phải chịu được!

Thật ra cũng có thể yêu, nhưng không thể là do bị ép được!

Zard bắt đầu giằng co giữa đám Kim Thi:

“Các ngươi mau lấy Xích Tâm Cổ ra, dựa vào cái gì mà bắt hắn ăn chứ.”

Lão thái thái Liên Bồng cười mỉa nói:

“Nước mũi trôi xuống miệng rồi còn khạc ra được sao? Muộn rồi?”

“Ngài vẫn rất hài hước đấy, đây là câu nói lửng lơ kỳ lạ kiểu gì vậy.”

Zard nói tiếp:

“Nếu ngài mà muốn dùng thái độ này, vậy thì ta phải coi ngài như nhân vật phản diện đấy.”

Liên Tâm ở bệnh cảnh nhỏ giọng nói:

“Ngươi đừng nói như vậy, đó là mẹ ta.”

Zard bị đám Kim Thi tâng lên tận trời, trầm mặc hai giây rồi gọi:

“Mẹ.”

Lão thái thái Liên Bồng cười khẩy nói:

“Chớ lôi kéo làm quen với ta, trước khi ăn Xích Tâm Cổ thì ngươi chẳng được tính là gì cả.”

Lúc này, Trần Gia Chương nhìn Liên Bồng và nói:

“Ngươi thay đổi rất nhiều, trở nên khắt khe hơn, trước kia đâu có như thế.”

Lúc này Liên Bồng mới yên lặng nhìn về phía hắn:

“Chẳng lẽ không phải vì ngươi nên ta mới trở nên như này sao? Nếu lúc trước ngươi không bỏ rơi vợ con, ta cũng không thấy rõ bộ mặt thật của lũ nam nhân, không có một thằng nào tốt hết.”

Zard trầm ngâm một lúc:

“Mẹ, chúng ta không thể làm như vậy được.”

Liên Bồng:

“Không cho phép ngươi gọi ta là mẹ.”

Trần Gia Chương:

“Không cho phép ngươi gọi mẹ như thế!”

Liên Bồng nói với Trần Gia Chương:

“Ngươi không được học theo lời ta nói!”

Trần Gia Chương:

“Ta không học theo ngươi!”