Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2314: Như Nhau Cả




“Thì ra là muội muội! Ngươi chính là Lý Đồng Vân muội muội à.”

Tức khắc Lý Khả Nhu càng nhiệt tình hơn:

“Không biết ngươi thích gì, có kiêng cái gì không? Sữa tắm ở chỗ chúng ta có mùi biển, mùi hoa dành dành, mùi quýt...Tổng cộng 14 hương vị, ngươi thích loại nào? Đúng rồi, bây giờ chúng ta phải đi chuẩn bị quần áo cho các ngươi, ngươi thích phong cách gì?”

Lý Đồng Vân đột nhiên đề cao cảnh giác, cái cô tên Lý Khả Nhu này nhiệt tình một cách khác thường, đối phương chuẩn bị rất đầy đủ, đến cả tên của mình mà cũng biết, quả thực là viết thẳng mấy chữ “muốn làm chính thất” lên trên mặt mà!

Lý Đồng Vân nhủ thầm, không biết tại sao bên cạnh Khánh Trần lại có thêm một bà hoàng cạnh tranh nữa, các thánh nỗ lực hấp dẫn lẫn nhau à?

Nàng trả lời dè dặt:

“Không cần, mọi thứ cứ như bình thường là được, ta muốn đồ thể thao màu trắng.”

“Được, ta hiểu rồi.”

Lý Khả Nhu mỉm cười, nàng đi giày cao gót, dáng người quyến rũ mà không quá lố, nhiệt tình nhưng cũng có chừng mực, không khiến người ta chán ghét.

Làm cho Lý Đồng Vân không thể đen mặt tiếp được nữa, đây mới là yêu tinh cao cấp.

Sau khi tất cả mọi người tắm rửa xong, quần áo đã được gấp gọn gàng đặt ngoài phòng của từng người.

Họ ăn mặc chỉnh tề rồi tập hợp lại, người nào người nấy đều phấn khởi kỳ lạ:

“Sư phụ đã là gia chủ Khánh thị rồi ư?”

Hồ Tiểu Ngưu trả lời:

“Chắc là vậy đấy...”

Người hầu câm cười tủm tỉm dẫn họ đến nhà ăn, vô số món ăn được bày trong các khay buffet, chỉ riêng chủng loại đã có hơn trăm món, thậm chí có những món ăn họ còn không biết tên...

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lý Đồng Vân, Lý Đồng Vân cũng nuốt nước bọt:

“Ăn đi! Đừng nhịn nữa, ta có cảm giác chúng ta đến địa bàn của mình rồi!”

Vừa dứt lời, tất cả Kỵ Sĩ dự bị lao về phía đống đồ ăn hệt như quỷ chết đói.

Mọi người vừa ăn vừa thảo luận:

“Sư phụ lợi hại thật đấu, sao đột nhiên lại biến thành gia chủ Khánh thị thế nhỉ?”

“Vừa nãy các ngươi có thấy không, trong trang viên Ngân Hạnh này có người hầu câm cho chim ưng ăn, bọn chúng nghe lời ghê!”

“Với cả vòi nước trong phòng chúng ta làm từ vàng ròng đấy, ta cắn thử một cái thì có dấu răng...”

“Ngươi kém sang quá đây!”

“Ta tò mò thôi mà... Nhưng mà bây giờ chúng ta đang ở đâu thế?”

Hồ Tiểu Ngưu nhỏ giọng nói:

“Nếu ta đoán không sai thì chắc hẳn chúng ta đang ở trang viên Ngân Hạnh của thành phố số 6, đây là chỗ ở của gia chủ Khánh thị. Các ngươi có thấy hòn non bộ trong trang viên không, đó là đá Côn Sơn cực kỳ đắt ở thế giới trong, nhìn thì sẽ thấy như có một rồng đang bơi trong tảng đá. Ta từng nghe về nó ở thành phố số 18 là loại đá này được vận chuyển từ khu cấm kỵ số 19 ra, hơn nữa còn tiêu phí sức người sức của lắm.”

Trang viên này thoạt nhìn rất mộc mạc, nhưng chỉ có con cháu nhà quyền quý thật sự biết được đằng sau vẻ mộc mạc giản dị và tao nhã này là tiền tài không đếm xuể cùng với quyền lực tối cao.

Mà bây giờ, Khánh Trần đã là chủ nhân của nơi này…

Hồ Tiểu Ngưu nhớ lại hồi mình mới gặp Khánh Trần, khi đó đối phương còn là một học sinh nghèo, vậy mà giờ đây hắn đã trở thành một trong những người có quyền nhất Liên Bang…

Dường như dù mình cố gắng đến mấy cũng không thể đuổi kịp bước chân của đối phương.

Trên sườn núi, Khánh Kỵ đứng ngoài căn nhà gỗ, nói:

“Lão gia tử, đồ đệ của Khánh Trần đến rồi, còn có một muội muội ở thế giới ngoài của hắn nữa, đáng yêu lắm. Họ đi bộ chắc là rất cực khổ, máy bay không người lái trinh sát của chúng ta quay video, cảm thấy họ thê thảm lắm. Nhưng đều là những đứa trẻ tốt, trạng thái tinh thần khỏe mạnh.”

Trong nhà, lão gia tử cười nói:

“Người do Khánh Trần chọn lựa đương nhiên là tốt.”

Dứt lời, Khánh Kỵ ngạc nhiên trông thấy ông lão sống một mình hơn mười năm trong căn nhà nhỏ bước chân ra ngoài!

“Ngài làm gì thế?!”

Khánh Kỵ kinh ngạc, hỏi.

Ông lão râu tóc bạc phơ chắp hai tay sau lưng, mỉm cười hiền dịu:

“Đồ đệ của con trai lần đầu tiên đến chơi, ta là chủ nhà, dù thế nào cũng phải đi tiếp đãi mới được.”

Khánh Kỵ bĩu môi:

“Đó là đồ đệ của hắn chứ có phải con hắn đâu.”

Lão gia tử cười nói:

“Như nhau, như nhau.”

Khánh Kỵ không biết nên nói gì cho phải, đây là lần đầu tiên sau mười mấy năm lão gia tử xuống núi, nhưng lý do lại không phải là vì quốc gia đại sự, mà là để đi gặp vãn bối.

Nếu các đại nhân vật trong các phe phái Khánh thị biết được, không biết sẽ kinh ngạc đến mức nào.

Có sao nói vậy, Khánh Kỵ bỗng cảm thấy sau khi Khánh Trần quán đỉnh cho lão gia tử, vị quân vương kiệt xuất đức độ ngày xưa dường như đã quay trở lại, trong lòng không chỉ còn mỗi thù hận nữa.

Lão gia tử chắp tay đi xuống núi:

“Đi thôi, nói thật ta cũng muốn xem khung cảnh 100 Kỵ Sĩ tụ tập một chỗ, Kỵ Sĩ thế hệ này giao cho Lý Thúc Đồng đúng là hời quá mà.”

Ảnh tử Khánh Chuẩn từng nói với Khánh Trần, chuyện Lý Thúc Đồng nhận hắn làm đồ đệ khiến lão gia tử canh cánh trong lòng mấy tháng liền.

Nhiều lần nói Lý Thúc Đồng không giữ chữ tín.

Con mình thế mà lại thân thiết với người khác hơn, quả thực lão gia tử giận Lý Thúc Đồng, nhưng nói cho cùng ông lão cũng có chút hâm mộ đối phương.