Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2313: Ta Là Em Gái Của Hắn




Không bao lâu sau, khí cầu máy hạ cánh ở khu đất trống, binh sĩ nhảy xuống khỏi khoang tàu và nói ngay:

“Các vị, bên trên có lệnh đón các ngươi vào thành phố.”

“Sau khi vào trong thành phố, xin các vị hãy rửa mặt sạch sẽ để xác minh thân phận...Xin lỗi, đây là thủ tục cần thiết! Thật sự xin lỗi!”

Mấy người Hồ Tiểu Ngưu nhìn nhau, họ cảm nhận rõ ràng sự khách sáo và tôn kính của binh sĩ.

Hồ Tiểu Ngưu cúi đầu hỏi Tiểu Đồng Vân:

“Hình như địa vị của sư phụ bây giờ cao lắm thì phải?”

Hai tuần trước, Khánh Trần hãy còn là “nhân viên ngoài biên chế” tự do ngoài Khánh thị. Tuy hắn nắm giữ Mật Điệp Ti và đội quân ảnh tử nhưng hắn không tiếp xúc nhiều với Khánh thị, giống như người độc lập ngoài gia tộc.

Mà giờ...có vẻ như thân phận đã thay đổi.

Giống như họ tách biệt với xã hội vài ngày, rất nhiều thứ đã đổi khác.

Lý Đồng Vân nhỏ giọng:

“Đừng nhìn đông nhìn tây, nơi này là đại bản doanh của Khánh thị, chắc chắn sẽ có rất nhiều phe đối địch của Khánh Trần ca ca. Mọi người phô bày khí chất ra cho ta, tuyệt đối không thể để sư phụ các ngươi mất mặt. Đúng rồi, đừng nói lung tung, không được tin bất cứ ai, đừng để cho người khác tìm được cơ hội lợi dụng chúng ta tấn công hắn.”

Sách lược Lý Đồng Vân đưa ra vô cùng chuẩn xác, nếu không có màn cướp ngôi ở Khánh thị một tuần trước , bây giờ tình thế của thành phố số 5 ắt sẽ vô cùng hỗn loạn, những người này đều là đồ đệ của Khánh thị, đương nhiên đều là đối tượng phù hợp để lợi dụng.

Đám Kỵ Sĩ dự bị nghe thấy thế thì lập tức ngẩng cao đầu, thẳng lưng ưỡn ngực.

Hiện nay, người hộ đạo Lý Đồng Vân đã trở thành quân sư của nhóm người này, Trần Chước Cừ là phụ tá của Lý Đồng Vân, về cơ bản việc huấn luyện nghe theo Hồ Tiểu Ngư, còn Lý Đồng Vân và Trần Chước Cừ đưa ra quyết sách.

Sau khoảng thời gian vừa rồi, sự thật chứng minh cô bé trưởng thành sớm này đáng tin cậy đến mức nào.

“Làm sao bây giờ? Đi theo họ à?”

Hồ Tĩnh Nhất tò mò:

“Lỡ như họ là kẻ địch của sư phụ thì sao?”

Trần Chước Cừ suy tư rồi nói:

“Ta cảm thấy không có nguy hiểm.”

Lý Đồng Vân:

“Nói lý do xem nào.”

Trần Chước Cừ ngẫm nghĩ:

“Không có lý do gì cả...Sư phụ chỉ dặn dò một câu đơn giản là đến thành phố số 5 thì báo tên hắn, ngươi cũng biết hắn là người thế nào, nếu không dọn dẹp sạch sẽ nơi này thì chắc chắn hắn sẽ cho chúng ta nhiều phương án để lựa chọn, thậm chí bố trí kỹ càng phương thức vào thành phố cho mọi người. Nhưng hắn không an bài gì cả, điều này chứng tỏ...nơi này đã thuộc về hắn, không có ai phản đối nữa.”

Lý Đồng Vân hiểu ngày, bà hoàng nỗ lực tin tưởng và sùng bái sư phụ nhà mình nên mới đưa ra được kết luận này.

Nhưng những gì nàng nói có lý không? Có, đương nhiên là có lý.

Sau khi được nhắc nhở, Lý Đồng Vân cũng có quan điểm tương tư.

Hai cô gái này bổ sung ý kiến cho nhau, cuối cùng quyết định:

“Đi theo những binh lính này, nhìn xem là ai đến tiếp đón chúng ta.”

Mọi người leo lên khí cầu máy, các binh sĩ lịch sự lấy bánh quy nén và khẩu phần lương thực cho lính ra.

Tuy những Kỵ Sĩ dự bị cứ liếc về phía đó nhưng vẫn rụt rè từ chối, mọi người không thể khiến sư phụ mất mặt!

Khí cầu máy bay thẳng đến trang viên Ngân Hạnh, nhiều nhân vật máu mặt trong thành phố biết được tin tức này thì đều ngạc nhiên và khó hiểu: Từ lúc nào khí cầu máy có thể bay đến trang viên thế!?

Chẳng phải ở đó là khu vực kiểm soát trên không sao?

Nhưng chiếc khí cầu máy này lại nghênh ngang tiến vào đó.

Dần dần có người đi nghe ngóng xem ai đang ngồi trên khí cầu máy, nhưng hỏi thăm một lượt thì phát hiện việc này vậy mà lại bị xếp vào hàng tuyệt mật…

Chẳng mấy chốc khí cầu máy đã đáp xuống trang viên Ngân Hạnh, toàn bộ binh sĩ trên khí cầu máy bị người hầu câm cách ly.

Lý Khả Nhu sải bước đi tới trong bộ âu phục màu trắng, nàng đi đến trước mặt các KỴ Sĩ dự bí với vẻ thành thục, nở nụ cười nhẹ nhàng lịch sử và giải thích:

“Các vị, ta là thư ký riêng của Khánh Trần tiên sinh hiện là chủ tịch hội quản trị của Khánh thị, trước khi rời khỏi thành phố số 5 hắn đã dặn ta về chuyện của các ngươi, xin hãy theo ta đến khu vực phòng cho khách, ở đó đã chuẩn bị sẵn chỗ ở cho các ngươi. Mọi người có thể tắm rửa trước, nhà ăn cũng đã chuẩn bị bữa ăn khuya.”

Vừa nghe nhắc đến bữa khuya, tất cả mọi người đều nuốt nước miếng.

Chẳng qua họ lập tức phát hiện ra sự khác thường: Chủ tịch hội đồng quản trị Khánh Trần?

CMN, sư phụ được bổ nhiệm thành gia chủ Khánh thị từ bao giờ thế?!

Rốt cuộc họ đã đi bộ trong hoang dã bao lâu mà lại bỏ lỡ chuyện lớn như vậy!

Thậm chí Hồ Tiểu Ngưu và những người khác có ảo giác mình đi vào lỗ sâu thời gian, tuy họ mới đi hơn mười ngày, nhưng thật ra bên ngoài đã qua 5 năm…

Không hợp lý tí nào!

Lý Khả Nhu vừa đi vừa nói:

“Các vị đều là đồ đệ của Khánh Trần tiên sinh ư?”

“Không phải.”

Lý Đồng Vân nói:

“Ta là em gái của hắn.”