Nàng nói xong thì cũng là lúc đoàn xe của đội săn mùa thu cuốn bụi lên mù mịt, đi qua nơi đóng quân của gia tộc Jindai...
Gió lớn làm cho lều bạt trong doanh trại ngã trái ngã phải, bay phất phới, lửa trại cũng tối sầm xuống.
Jindai Seisho mặc ki-mô-nô, vạt áo đều bị thổi bay lên, lộ ra hai chân trần đầy lông ở bên trong...
"Baka*!"
*Ngu ngốc
Jindai Seisho nhìn những cái bóng đang khuất dần của đội săn mùa thu rồi chửi ầm lên.
Hai từ đó thì Khánh Trần hiểu.
Bấy giờ Jindai Seisho cũng không lý giải nổi vì sao đã hơn nửa đêm rồi mà đội săn mùa thu còn gấp rút lên đường như vậy.
Một gã vệ sĩ mặc bộ vest đen đi đến nói:
"Có phải bọn hắn đang gặp phải nguy hiểm gì đó không?"
Jindai Seisho nhớ lại :
"Trên xe họ cũng không có vết tích gì cả, chắc không gặp nguy hiểm gì đâu."
"Vậy chắc là vì họ muốn cướp được Khánh Hoài trước chúng ta?"
Cô gái trẻ tuổi tên Jindai Ori nói
Jindai Seisho nghe vậy thì lắc đầu:
"Theo tin tức ta vừa mới nhận được thì đội dã chiến của Tập đoàn quân đội số hai vừa mới rời khỏi đơn vị khoảng mấy ngày trước, theo tốc độ thông thường thì khoảng sáng ngày mai là chúng ta có thể đến được vùng đất cấm số 2, mà chiều mai Khánh Hoài mới đến nơi. Cho nên cứ để Lý Y Nặc đi đi, chúng ta không cần thiết tranh đoạt thời gian đâu."
Đột nhiên Jindai Ori lôi kéo cánh tay của Jindai Seisho rồi cầu xin:
"Cha, ta nghe nói Trần Lạc Du cũng không tốt như lời đồn, cũng chỉ là đệ tử có tâm lý hơi biến thái của Tập đoàn mà thôi. Chờ cha thuyết phục Khánh Hoài, cho con tráo đổi với Jindai Sorane được không? Để nàng gả cho Trần Lạc Du còn ta gả cho Khánh Hoài."
Jindai Seisho nghĩ nghĩ:
"Cũng không phải không được, đúng là Khánh Hoài tốt hơn so với những đệ tử khác của Tập đoàn tài chính. Nhưng điều kiện đầu tiên là tên vô dụng trong ngục giam số mười tám kia phải chết mới được, như vậy việc tráo đổi hôn ước mới trở nên danh chính ngôn thuận."
Nói đến đây, Jindai Seisho nghi hoặc nói:
"Không đúng, không đúng! Để đến được vùng đất cấm số 2 không cần đi qua chỗ mà chúng ta. Tại sao họ lại biết chúng ta đang ở chỗ này? Không thể trùng hợp như thế được!”
Jindai Seisho là người vì không để bị khinh bỉ nên rất hay chọn đường lệch khỏi quỹ đạo để đi.
Ngay sau đó, đột nhiên có người nhìn thấy ở phía bắc lại có đèn xe chiếu đến.
Chiếc đèn LED ở trên chiếc xe kia cực kỳ to, cực kỳ chói mắt, trên chiếc xe đi đầu tiên còn trang bị một loạt đèn lớn có thể chiếu mù mắt, làm người đối diện không thể nhìn rõ người đang đi đến là ai.
Có một vệ sĩ thân thủ mạnh mẽ và nhanh nhạy vội vàng chạy đến bên cạnh, né tránh đèn lóa mắt mới có thể nhìn thấy trên đầu xe của đối phương cắm một lá cờ.
Hình như trên lá cờ đó còn có một chiếc lò sửa được bao quanh bởi những viên đá, trong lò sưởi có một ngọn lửa đang lắc lư, chập chờn không ngừng theo sự di chuyển của chiếc xe.
Vệ sĩ thấy vậy thì gầm lên:
"Người hoang dã, là đội Hỏa Đường, nhanh lên xe!"
Bấy giờ Jindai Seisho đã nổi lên ý định muốn giết người.
Thảo nào Lý Y Nặc lại tươi cười chào hỏi mình một cách đột ngột như thế, thì ra là đối phương có lòng dẫn đội Hỏa Đường đến tận đây.
Nếu chạy chậm hoặc giải quyết không ổn thỏa thì toàn bộ đám người Jindai sẽ chết ở nơi đồng không mông quạnh này.
…
“Gia tộc Jindai đã gặp đoàn xe người hoang dã nên mở hình thức tháo chạy, họ cũng thả vô số máy bay không người lái để ngăn cản hình thức tự huỷ. Nhưng súng phản kích của người hoang dã đã phong tỏa máy bay không người lái của họ từ trước.”
“Chắc chắn đoàn xe Hỏa Đường xuất hiện rồi. Ta nghi dường như có trưởng lão cấp A đang ở đó, rất có thể là hệ khống chế tinh thần.”
Hỏa Đường xuất hiện ở nơi đây không phải là điều kỳ lạ gì, trong đội có người cấp A cũng không phải là điều bất bình thường.
“Đoàn xe gia tộc Jindai tan rã, thành viên còn lại trên xe bắt đầu la hét rằng Ngọc Toái đã phát động một đợt đột kích dưới hình thức tự sát với người hoang dã. Chỉ có xe của Jindai Seisho là chạy thoát khỏi vòng truy đuổi.”
Cho đến lúc này, nhóm máy bay không người lái do Tiêu Công điều khiển mới nhanh chóng rời khỏi chiến trường, bay trở về gần đoàn xe của bọn họ.
Nếu như quay trở về nơi xuất phát muộn thì rất có thể sẽ bị đánh bại bởi người hoang dã.
Trước khi ở chỗ này, hắn ta luôn dùng điện thoại vô tuyến để phát trực tiếp tình hình của cuộc chiến cho toàn đoàn xe. Tình hình cuộc chiến này cũng không có gì quan trọng, chủ yếu là đám con nhà giàu quần là áo lượt trong đội săn mùa thu thích nghe cái này.
Ngày hôm nay đám con nhà giàu đó không quá hài lòng đối với hình thức giải trí bình thường, một số tên biến thái thích tìm người quay video giả tưởng tàn nhẫn, một số người biến thái hơn một chút thì thích xem người thật đánh nhau, còn có một số người thì lại thích đấu mèo đấu chó.