Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 229: Tán Thưởng




Họ tốn rất nhiều tiền để cho người mua đủ loại vật phẩm quý giá hiếm hoi từ nơi hoang dã, sau đó thả vào trong cái lồng tám góc để xem hai con chó dữ ra sức cắn xé nhau. Điều này có thể khiến bọn họ cảm thấy vui sướng và vùi vào trong kích thích khó có thể tìm thấy được ở thành phố.

Đi săn mùa thu vốn cũng là một hình thức giúp họ giải toả những cảm xúc mình đang kìm nén.

Còn gì kích thích hơn việc tự mình trải nghiệm chiến đấu?

Nhưng đám con nhà giàu này cũng không có bản lĩnh gì, hôm nay chỉ nghe truyền hình trực tiếp một lát cũng cảm thấy rất ghiền rất đã, nhất là khi người bị treo lên đánh lại là gia tộc Jindai.

Trong tập đoàn Jindai có phái chủ chiến lẫn bảo thủ, nhưng dù phái bảo thủ cũng chỉ cảm thấy tuyên chiến với tập đoàn khác mất nhiều hơn cái được, thậm chí có thể sẽ bị tập đoàn khác thừa dịp lợi dụng.

Nếu nếu phá huỷ được Jindai thì tất cả mọi người sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Lý Y Nặc nói trên mục chat:

“Tiêu Công, trình độ truyền hình trực tiếp của ngươi cần phải nâng cao hơn.”

Tiêu Công bình tĩnh nói:

“Tiểu thư Y Nặc, ta biết rồi. Lần sau ta sẽ giải thích sinh động hơn.”

Nhưng ngay tại lúc đó lại có một giọng nói xa lạ vang lên trong máy bộ đàm:

“Lần sau? Là lúc ta giết các ngươi hả? Lần này quay về Hỏa Đường, chắc chắn ta sẽ có được phần thưởng của tổ tiên khiến ta có thể trở nên mạnh mẽ hơn.”

Giọng nói khàn khàn, nghe qua thì có lẽ người nói cũng ngoài bốn mươi tuổi rồi.

Lý Y Nặc quay đầu nhìn về phía sau ngay lập tức, hệ thống liên lạc mã hoá của bọn họ đã bị người hoang dã phá giải.

Lý Y Nặc nhìn thoáng qua Lý Thúc Đồng nhưng không lên tiếng xin viện trợ.

Nàng biết rất rõ nhờ trưởng bối cấp đến giúp đỡ giống như làm mất đi tình hữu nghị của mình trong lòng đối phương. Giúp đỡ một lần thì có lẽ tình hữu nghị cũng sẽ giảm đi một phần.

Nhưng dĩ nhiên, ít nhất thì Lý Thúc Đồng cũng không trơ mắt nhìn Lý Y Nặc chết trong tay người hoang dã, nếu như là trước kia thì có khi còn phải dựa vào nàng ấy chứ.

“Tiêu Công, Vương Bính Tuất.”

Lý Y Nặc đổi sang kênh mã hoá dự phòng:

“Đi thẳng đến vùng đất cấm số 2, chúng ta đến đó chơi với người hoang dã.”

Khoảng cách giữa bọn họ và vùng đất cấm số 2 rất gần.

Đếm ngược 115:00:00.

Năm giờ sáng.

Đột nhiên trên bầu trời phía Đông xuất hiện một quầng sáng.

Tất cả mọi người trong đoàn xe đội săn mùa thu đều nhìn thấy một khu rừng rậm rạp xuất hiện ở phía xa xa trong tầm mắt.

Vẻ rậm rạp trong rừng cây khiến người ta khó mà tưởng tượng được, nhìn từ xa giống như một chiếc thảm màu xanh bao trùm cả vùng đất rộng lớn, rất khó để nhìn thấy kẽ hở.

Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc nhất chính là ở chỗ sâu hơn trong rừng cây đó còn có một cây đại thụ cao lớn, vươn thẳng lên bầu trời.

Khánh Trần thề là bản thân hắn chưa từng nhìn thấy cây nào to lớn, khổng lồ như thế, giống như hắn chưa từng nhìn thấy con cá voi dài mười mấy cây số vậy.

Dường như tất cả mọi thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Giống như đột nhiên có một trang nào đó trong Sơn Hải Kinh được đặt ở đây.

Cây đại thụ cao chọc trời đó còn cao hơn cả dãy núi này, từng tầng tán cây giống như làn mây mù chống đỡ từng tầng mây thật.

Hiện lên trước mặt là cảm giác tang thương và lạ lùng dến mức kỳ quái, tất cả đều khiến cho người ta hướng về một phía vô hình nào đó.

Đó là sự khao khát của sự vật về một cuộc sống bình thường.

“Thưa sư phụ.”

Khánh Trần khẽ nói:

“Liệu có một ngày nào đó vùng đất cấm sẽ mở rộng hoàn toàn và bao trùm cả thế giới, đến lúc đó thần thoại sẽ trở thành hiện thực, tất cả những Thần Thú mà người xưa từng ghi lại như Cùng Kỳ, Chu Tước, Huyền Vũ… cũng xuất hiện trên thế giới này lần nữa?”

Cảnh tượng này thật sự vô cùng chấn động, đến nỗi Khánh Trần nói chuyện cũng ấp a ấp úng.

Lý Thúc Đồng nở nụ cười dịu dàng nhìn học trò của mình:

“Theo ngươi nói, có lẽ một ngày nào đó chuyện này thật sự xảy ra thì con người sẽ không còn nắm quyền thống trị thế giới này nữa, trái đất lại xán lạn hơn. Ngươi có có thể tán thưởng nó, nhưng trong lúc tán thưởng và mơ ước thì cũng phải ghi nhớ rằng nơi đó vô cùng nguy hiểm.”

Khánh Trần khẽ nói:

“Sư phụ, trên thế giới có thần thoại từng miêu tả về Bàn Cổ Khai Thiên. Trong thần thoại nói mắt trái của hắn biến thành mặt trời, mắt phải biến thành mặt trăng, hàm răng biến thành kim loại và đá thạch, xương cốt thì biến thành cây cối, hoa cỏ và núi sông, máu chảy ra thì biến thành kênh rạch… Sư phụ nói xem, điều này có phải rất giống với nguyên nhân hình thành nên vùng đất cấm không?”

Lý Thúc Đồng suy nghĩ một lúc:

“Vậy thì có phải cái người Bàn Cổ đó… mắt to mắt nhỏ không nhỉ?”

Khánh Trần:

“?”