Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 227: Si Mê Nam Sắc




Đường đất khó đi, cả đoàn xe đều đang xóc nảy đến mức kịch liệt.

Thực ra nơi này đã thuộc phạm vi quản lý của thành thị số một nhưng ở vùng núi xa xôi trong vùng đất cấm số 2, chẳng ai nhàn rỗi đến mức đi sửa một con đường dẫn đến nơi nguy hiểm.

Cho xe chạy xa hơn về phía nam, trên đường đã không còn những đợt phục kích của người hoang dã.

Có lẽ ban đầu đối phương cảm thấy chỉ cần máy bay không người lái là có thể ngăn chặn được đội ngũ săn thú nên mới không chuẩn bị thêm.

Cũng có thể vì đối phương khiếp sợ trước thực lực của Lý Thúc Đồng nên không mai phục ở phía trước nữa.

Ở khoảng cách đó mà có thể phá hủy được mấy chục máy bay không người lái thì đúng là vô cùng khủng bố.

Khánh Trần không hiểu rõ lắm về cấp độ sức mạnh của những người có thực lực siêu phàm nhưng đám người Tiêu Công thì hiểu, nên họ biết ít nhất người ra tay cũng đạt đến cấp A.

Trong đội săn mùa thu, Tiêu Công đã hoàn thành kết nối với nhóm máy bay không người lái thứ hai.

Có hơn mười chiếc máy bay không người lái bay đến, một nửa bay sang hai bên đoàn xe, một nửa bay đến chỗ xa hơn.

Chẳng mấy chốc, Tiêu Công đã báo cáo tình hình thông qua bộ đàm:

"Tiểu thư Y Nặc, hai bên sườn không phát hiện địch nhưng hình như người hoang dã đã hình thành tập kết ở phía sau cách đây tầm sáu kilomet, cũng không buông tha việc đuổi giết chúng ta."

Lý Y Nặc nghe vậy thì nhíu mày, đối phương biết có cấp A mà vẫn còn đuổi theo, chẳng lẽ vị trưởng lão nào của Hỏa Đường đang ở gần đây ư?

Nàng hỏi:

"Nơi đóng quân của Jindai còn cách đây bao xa?"

Tiêu Công trả lời:

"Khoảng hai mươi bảy kilomet."

Lý Y Nặc cười lạnh lùng:

"Nói với Vương Bính Tuất, cả đoàn xe tiến về phía trước bằng tốc độ nhanh nhất, chỉ khi nào đi qua nơi đóng quân của gia tộc Jindai thì chúng ta mới có thể thả lỏng được"

Nói xong, nàng nhìn Nam Canh Thần:

"Cục cưng, vừa rồi có dọa ngươi sợ không?"

Nam Canh Thần không đáp lời.

Lý Y Nặc lại hỏi:

"Cục cưng, không phải ngươi vẫn còn giận ta đấy chứ? Nhưng tình huống vừa rồi vô cùng khẩn cấp, không phải ta cố ý quát ngươi đâu."

Mặt Nam Canh Thần kìm nén đến mức đỏ bừng, ấp a ấp úng không nói được một câu hoàn chỉnh, nhưng không phải vì hắn tức giận với Lý Y Nặc. Nói thật, lúc hắn thấy đối phương đang ở trong tình huống nguy hiểm mà còn lo lắng cho mình đầu tiên cũng không còn cảm thấy tức giận nữa.

Chỉ là ở trước mặt Khánh Trần mà Lý Y Nặc gọi hắn như vậy thì có khác gì công khai xử tội hắn đâu.

Bấy giờ ở trong đám người này, chỉ có Lý Thúc Đồng biết Khánh Trần và Nam Canh Thần có quen biết nhau, còn Tần Dĩ Dĩ và Lý Y Nặc thì không biết gì cả.

Lý Y Nặc thấy mặt mũi Nam Canh Thần đỏ ửng như thế thì vén quần áo của hắn lên rồi hỏi bằng giọng quan tâm:

"Sắc mặt ngươi kém như vậy, không phải vừa rồi bị thương đấy chứ?"

Lúc bị kiểm tra, Nam Canh Thần còn muốn duỗi tay ra ngăn cản Lý Y Nặc nhưng lại bị cô gái xinh đẹp khỏe mạnh này đè vào vách xe, kiểm tra một hồi lâu, không hề có năng lực phản kháng.

Lý Thúc Đồng chần chờ một lúc rồi hỏi:

"Nhóc con, ta nghe người ta nói gần nhất ngươi si mê nam sắc..."

Lý Y Nặc vội vàng ngồi thẳng dậy:

“Ngươi đừng nghe bọn hắn nói bừa, ta biết có người nói ta nuôi trai bao hay mấy chuyện như thế nhưng thực ra tất cả đều là giả. Ta và Tiểu Nam yêu thương nhau thật lòng, ta chỉ thương một mình hắn."

"Ồ..."

Lý Thúc Đồng nghe vậy thì gật gật đầu...

Còn Khánh Trần thì không nhịn được mà cười thành tiếng.

Nam Canh Thần nhìn thấy vẻ mặt của hắn thì mặt xám ngắt như tro tàn.

Những người khác đều chết ba lần rồi, thế nên những chuyện như sống chết được mất, bị người lãng quên đều trở thành những chuyện không thực tế rồi.

Thế nhưng Nam Canh Thần không như vậy, hắn đã chết ba lần rồi...

Từ đằng xa, mọi người đã có thể nhìn thấy lửa trại.

Người có thị lực tốt thì thậm chí còn có thể nhìn thấy bên cạnh lửa trại, Jindai Seisho ngồi bên con gái hắn, không biết đang nói chuyện gì.

Đoàn xe của đội săn mùa thu nhìn thấy toàn bộ đám người của gia tộc Jindai đi ra, thậm chí còn có người cầm vũ khí trên tay và súng ống chuyên để bắn trả máy bay không người lái.

Chuyện này cũng không thể trách gia tộc Jindai được, dẫu sao đang nửa đêm, đột nhiên có người hùng hổ xông vào nơi đóng quân của mình thì ai cũng sẽ cảm thấy có vấn đề mà thôi.

Thế nhưng Tiêu Công đã liên lạc với hệ thống của Jindai trước:

"Chúng tôi là đội săn mùa thu, mong đội đóng quân phía trước không cần lo lắng, không cần nổ súng, chúng tôi chỉ đi ngang qua thôi."

Lúc đi ngang qua nơi đóng quân, Lý Y Nặc ngồi ở trong xe mỉm cười với Jindai Seisho:

"Buổi tối tốt lành, chúc ngủ ngon."