Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2241: Ta Không Xứng




Mình có là cái thá gì trước mặt nhân vật máu mặt như thế đâu.

Thật ra Trương Thố từng tiếp xúc với Khánh Trần ở thế giới trong: Sau khi xuyên không hắn trở thành nhân vật số hai của một câu lạc bộ ở thành phố số 13, mới đầu sống rất sung sướng, chèn ép người khác, không coi ai ra gì.

Cho đến khi Hội Phụ Huynh xuất hiện...Đám người của Hội Phụ Huynh đó tên nào tên nấy đều rất lợi hại, họ ra tay chỉnh đốn lại tất cả các câu lạc bộ ở khu Tam Hạ.

Nếu không phải sau đó Trần thị vây quét Hội Phụ Huynh thì bây giờ Trương Thố còn đang phải ngồi giẫm máy may đây!

Chẳng qua Trương Thố nghĩ mãi không ra, tại sao Khánh Trần lại xuất hiện ở nơi này.

Nhân vật máu mặt như ngài chạy đến nơi khỉ ho cò gáy này làm gì!

Trong lúc hắn đang suy nghĩ, Diki ngay gần đó lại còn hô to:

“Trương Thố, mau đánh chết hắn đi!”

Trương Thố run rẩy, suýt nữa đứng lên quỳ xuống trước mặt Diki:

“Ta cầu xin ngươi mau câm miệng lại đi...”

Khánh Trần nhìn Trương Thố, cười nói:

“Ngươi là người du hành ở thành phố nào?”

Trương Thố vội vàng quỳ xuống, trả lời:

“Thành phố số 13, có lẽ ngài chưa từng nhìn thấy ta, nhưng thuộc hạ của ngài Tiểu Ngũ chắc chắn từng gặp ta rồi, xin ngài tha mạng cho ta.”

“Hả?”

Khánh Trần nhìn hắn đầy kinh ngạc:

“Ngươi còn quen Tiểu Ngũ à?”

“Phải, hắn đích thân đưa ta vào xưởng máy.”

Trương Thố trả lời.

Khánh Trần dở khóc dở cười:

“Không ngờ ở thế giới trong lẫn thế giới ngoài ngươi đều không làm việc đứng đắn, được rồi, ta bảo Gia Thố tống ngươi vào tù miễn cho ra ngoài gây tai vạ cho xã hội.”

Hắn hô lên với bên kia của đỉnh núi:

“Gia Thố, lại đây bắt người, mang theo còng tay lại đây!”

Một lát sau Gia Thố và những người khác vội vàng chạy tới, họ sững sờ nhìn đám săn trộm nằm la liệt trên mặt đất.

“Đừng đứng nghệt ra đấy, ta còn phải về nước.”

Khánh Trần cười nói:

“Thu dọn cho sớm rồi xuất phát.”

“À…được!”

Gawa kích động chạy lại đạp Diki một cú:

“Ngươi dám hăm dọa này, ngươi dám đánh chú Tashi này!”

Gia Thố còng tay từng người một, tìm được những tấm da thú của nhóm săn trộm và nhét chúng vào thùng xe bán tải.

Hắn ngượng ngùng trả vàng lại cho Khánh Trần:

“Lúc trước bọn ta không biết tốt xấu, lần này nếu không có ngươi thì bọn ta đã chết ở đây rồi.”

Khánh Trần mỉm cười đẩy vàng lại:

“Tiền xe là tiền xa, hai chuyện khác nhau mà.”

Lúc này Trương Thố vẫn đang giãy giụa hô lên với Khánh Trần:

“Ngài cho ta một cơ hội nữa đi, ta không dám tái phạm nữa, khi về ta sẽ chủ động đến tìm Tiểu Ngũ cho ta đi giẫm máy may, cầu xin ngài đừng tống ta vào tù ở thế giới ngoài.”

Khánh Trần không để ý đến hắn, trái lại Gia Thố cảm thấy tò mò.

Trước khi xuất phát, hắn tiến lên hỏi Trương Thố:

“Ngươi quen người kia à?”

Trương Thố sửng sốt:

“Ngươi không quen biết à?”

“Hắn cũng là người du hành trong truyền thuyết sao? Hắn lợi hại đến mức nào?”

Gia Thố càng tò mò hơn.

Trương Thố nói:

“Ngươi hỏi khó ta rồi, ta không xứng biết hắn lợi hại đến mức nào.”

Gia Thố:

“…”

Mọi người giúp Tashi dựng lại lều, Khánh Trần hỏi:

“Có cần đưa Tashi đến bệnh viện không?”

Gia Thố trả lời, giọng tỉnh bơ:

“Không cần, mạng sống của bọn ta rẻ mạt, sống dai lắm, không sao cả.”

Khánh Trần ngồi trên xe bán tải, lại bắt đầu lên đường, hắn cảm thụ cơn gió xuân phất nhẹ lên mặt, có cảm giác dường như sau khi đạt được sức mạnh mình luôn chú ý đến mục tiêu lớn lao mà làm lơ những việc nhỏ tốt đẹp.

Ví dụ như đánh kẻ săn trộm, ví dụ như hành hiệp trượng nghĩa.

Trong thùng xe, Gawa hỏi:

“Ngươi trượt từ trên đỉnh Everest xuống thật à?”

Khánh Trần gật đầu:

“Phải.”

“Ngươi có thể bắn trúng đồng tiền xu cách 3000 mét thật sao?”

Khánh Trần suy nghĩ:

“Nếu tốc độ gió không vượt quá cấp S.”

Đoàn xe đi càng lúc càng xa trong những tiến kinh ngạc tán thán của Gawa.

Khánh Trần hỏi:

“Gawa, vì sao ngươi lại gia nhập đội tuần tra? Tiền lương ít ỏi, lại còn rất nguy hiểm.”

Gawa gãi đầu:

“Không vì gì cả, chẳng qua ta cảm thấy những kẻ săn trộm kia làm sai, phải có người quản thúc họ.”

Khánh Trần vui vẻ:

“Tuyệt lắm.”

Các đội viên của đội tuần tra trên xe cất tiếng hát, giai điệu thê lương và hùng tráng.

Đếm ngược 04:00:00.

Gần đến thời gian xuyên không, Gia Thố và Gawa đứng ở cửa ra vào của sân bay Hòa Bình đưa tiễn Khánh Trần.

Gia Thố ôm Khánh Trần và nói:

“Có thời gian thì quay lại thăm bọn ta.”

Khánh Trần suy nghĩ rồi nói:

“Sau khi trở về ta sẽ cho người thành lập quỹ chuyên đả kích săn trộm, trợ giúp các ngươi về mặt tài chính, đương nhiên, chủ yếu là trợ giúp người nhà của các đội viện đội tuần tra đã hy sinh để giảm bớt gánh nặng cho các ngươi.”

“Cảm ơn ngươi rất nhiều.”

Gia Thố nói một cách chân thành:

“Ngươi là người tốt!”

Khánh Trần suy tư một lát, rồi hắn cười nói:

“Đánh giá ta là người tốt thì cao quá, nhưng ta sẽ cố gắng. Ta đi đây!”

Nói xong, Khánh Trần xoay người đi vào sân bay.

Sau khoảng thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức ngắn ngủi, hắn nhất định phải bắt đầu một cuộc hành trình mới.

Xuyên không.