“Sửa người? Sửa kiểu gì?”
“Mang về lò sửa lại.”
Gia Thố im lặng, ngươi nói thẳng ngươi giết người rồi cho đi đầu thai lại lần nữa là được rồi mà?
Lần đầu tiên hắn thấy có người nói về việc giết người một cách văn vẻ lịch sự như vậy đấy!
“Đội trưởng, nhóm của Diki có hơn hai mươi người, ngươi bảo chúng ta để hắn một thân một mình đuổi giết đuối phương liệu có nguy hiểm quá không?”
Gawa hỏi.
Gia Thố nhớ lại tốc độ cực nhanh đến mức xuất hiện tàn ảnh của Khánh Trần khi nãy, hắn nằm trên mặt đất, trả lời:
“Ta đang nghĩ nếu vợ của Diki góa chồng thì có đi bước nữa không.”
...
Nhóm săn trộm và đội tuần tra có thù cũ, họ tập trung hơn hai mươi người đến chỗ của Tashi bởi vì biết chắc đội tuần tra sẽ đi qua nơi này.
Theo Diki nói, đội tuần tra vốn chẳng được mấy mống, nếu họ có thể tiêu diệt toàn bộ đội tuần tra ngay tại đây thì từ mùa hè đến mùa thu năm nay có thể săn thú thỏa thích.
Nhưng mọi kịch bản đều thay đổi kể từ khi lính bắn tỉa kia xuất hiện.
Những tên săn trộm cõng súng chạy xuống dưới sườn núi, vừa rồi đối phương nã hai phát súng bắn nổ đầu hai đồng đội, khung cảnh cực kỳ đẫm máu.
Khiến đám tội phạm cực kỳ nguy hiểm như họ sợ đến mức mặt cắt không còn một giọt máu.
Diki hỏi:
“Vừa nãy các ngươi không chú ý đến tay súng bắn tỉa kia à?”
“Không để ý, người kia ăn mặc không giống đám Gia Thố, ta còn tưởng chỉ là người leo núi đi nhờ xe.”
Có người nói:
“Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đối phương là người nơi khác được Gia Thố mời đến giúp!”
Trên mảnh đất này, cuộc chiến giữa bọn săn trộm và đội tuần tra đã kéo dài năm mươi năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên có sự xuất hiện của tay súng bắn tỉa...
Diki nhìn về phía một người đàn ông trung niên trong đội ngũ:
“Này, Trương Thố, làm sao bây giờ?”
Vẻ mặt của Trương Thố trở nên dữ tợn:
“Tay súng bắn tỉa thì có gì phải sợ? Đằng trước có một khe núi, chúng ta trốn vào đó chờ hắn đuổi theo, đến lúc đó chỉ cần cho ta một cơ hội lại gần là hắn nhất định phải chết.”
Diki yên tâm, đúng rồi, gã bạn tù mình làm quen được này vô cùng lợi hại, nghe nói còn là “người du hành” rất cừ nữa.
Người du hành, trong cả khu vực núi tuyết này chẳng có được mấy ai.
Sau khi xuyên không, bởi vì vị trí địa lý của các thành phố Liên Bang nên phần lớn người du hành đều tập trung ở khu vực Trung Nguyên, hoàn toàn không rủ vùng băng tuyết và khu vực biên giới chơi cùng, dù sao ở thế giới trong, hai khu vực này đã biến thành khu cấm kỵ số 001 rồi.
Sau khi ra tù, Trương Thố vốn định đến vùng duyên hải Đông Nam làm công nhân điện tử, kết quả vừa mới đến Quảng Thành thì trở thành người du hành, hơn nữa còn lấy được thuốc biến đổi gen.
Thế là hắn lập tức mua vé tàu đi về, ý định trở lại mảnh đất quen thuộc này gây dựng sự nghiệp huy hoàng ngày xưa.
Trương Thố không thiếu tiền, lúc hắn bán da thú ra nước ngoài còn thuận tiện bán luôn cả thuốc xuất nhập khẩu ở thế giới trong cho mấy tay nhà giàu ngoại quốc, đặc biệt là dân có tiền vùng Trung Đông ra giá rất cao.
Nhưng chỉ có tiền thôi thì chưa đủ, hắn còn muốn xây dựng thế lực của mình ở đây.
“Sắp rồi, còn hơn mười mét nữa, trốn vào khe núi rồi chờ hắn đuổi theo.”
Trương Thố đè thấp giọng và nói.
Nhưng khi họ vừa vào trong khe núi thì phát hiện Khánh Trần đã chờ ở trong đó từ bao giờ.
Không ai biết tại sao đối phương chạy nhanh hơn cả mình.
Nhóm săn trộm cuống quýt nổ súng, nhưng tất cả các viên đạn bay ra khỏi nòng lại lơ lửng ngay trước mặt Khánh Trần, giống hệt như trong phim khoa học viễn tưởng...
Chỉ trong nháy mắt, cao thủ level max đã hạ đo ván đám săn trộm...
Trương Thố còn định đấu tay đôi bằng thân thể chiến sĩ gen cấp F của mình, kết quả vừa giao thủ đã bị hạ gục.
Hắn tuyệt vọng, bởi vì trong quá trình chiến đấu hắn còn chưa thấy được bóng dáng của đôi phương đâu, cũng không rõ thực lực của người nọ thế nào.
Chênh lệch quá lớn!
Khánh Trần không giết người nữa, hắn nghe Gawa nói đội tuần tra bắt được kẻ săn trộm thì có thưởng, mỗi người 5000 đồng.
Nhóm săn trộm ngã sõng soài kêu rên thảm thiết, Khánh Trần đứng nhìn họ:
“Ai là người du hành?”
Theo lý, thể chất của chiến sĩ gen khác với những người khác, nhưng vừa rồi tất cả họ đều bị hắn đánh bại ngay tức thì, hắn không kịp nhận ra rốt cuộc người du hành là kẻ nào...
Diki nằm trên mặt đất, hãy còn giãy giụa hô to:
“Trương Thố, mau đánh chết hắn đi!”
Trương Thố ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem người du hành đột ngột xuất hiện này là thần thánh phương nào, kết quả hắn vừa trông thấy diện mạo của Khánh Trần tức khắc sợ ngây người, hắn lộ vẻ đau đớn, nói:
“Đại nhân vật như ngài đến đây làm gì!”
Người khác có thể không biết Khánh Trần, nhưng hắn là người du hành ở Liên Bang, sao có thể không quen đối phương?
Bây giờ Khánh Trần là ai? Đó là đại nhân vật chân chính ở thế giới trong, hễ dành một chút sự chú ý tin tức thời sự là có thể nhìn thấy hắn trên tivi mỗi ngày!