Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2232: Sao Ngươi Dám?




“Sao, ngươi không muốn à?”

Gia chủ Khánh thị không có vẻ gì là bất ngờ, dường như đã đoán trước được:

“Sống ở thế giới ngoài lâu rồi sẽ khiến con người ta trở nên mềm yếu, ta hiểu mà. Nhưng ngươi đã trở về, đương nhiên phải học cách chung sống với thế giới này, nó tàn nhẫn hơn ngươi tưởng tượng.”

Bỗng nhiên Khánh Trần lắc đầu:

“Ngài đã an bài hết tất cả rồi, nếu bây giờ ta còn từ chối thì có phải là làm kiêu quá rồi không? Khánh thị khổng lồ nhường này, người khác cầu còn không được, ta có lý do gì để từ chối đâu cơ chứ? Trở thành gia chủ tập đoàn cao quý, đây là chuyện tốt mà!”

“Hử?”

Lần này đến lượt gia chủ Khánh thị khó hiểu, phản ứng của Khánh Trần khác với những gì gia chủ tưởng tượng.

Vị gia chủ này để mặc thành phố số 10 rơi vào cảnh nguy nan và khoanh tay đứng nhìn, là để cho Khánh Trần có lý do trở về gia tộc.

Gia chủ cố gắng biết bao lâu nay, lo nhất vẫn là Khánh Trần không muốn trở lại tiếp nhận mọi thứ.

Nhưng Khánh Trần không làm cao, trái lại thản nghiên tiếp thu.

Như thế khiến cho những việc gia chủ làm trước kia có vẻ...không cần thiết.

Chẳng qua Khánh Trần cũng có suy nghĩ riêng:

“Ngài có sắp xếp của ngài, nhưng ta cũng có sắp xếp của ta, ngài bố trí Khánh Khôn, Khánh Vũ đâu vào đấy, để ta có thể rảnh tay. Nhưng ta không có cơ sở gì để tin tưởng họ, cho nên phải chọn người mà ta vừa ý.”

“Ồ?”

Gia chủ Khánh thị hỏi:

“Theo ta được biết, trong Hội Phụ Huynh không có ai có thể đảm nhiệm hai chức vụ này. Có lẽ họ có thiên phú, nhưng trị nước lớn như nấu cá nhỏ, điều khiển cỗ máy khổng lồ mang tên Khánh thi này thì cần phải có kinh nghiệm.”

Khánh Trần lắc đầu:

“Người ta lựa chọn không thuộc Hội Phụ Huynh.”

Vừa dứt lời, bóng dáng Khánh Trần chợt lóe lên, ngay cả ánh trăng bên ngoài rọi vào trong nhà cũng bị bóng hình ấy cắt nát.

Khánh Kỵ thầm cả kinh, đang định ngăn cản Khánh Trần lại gần gia chủ, nhưng một suy nghĩ chợt hiện lên, hắn dừng lại.

Chuyện của cha con nhà họ có liên quan gì đến mình đâu?

Chỉ trong nháy mắt Khánh Trần đã đi đến sau lưng gia chủ Khánh thị, đặt tay phải lên đỉnh đầu đối phương, cưỡng chế vận chuyển chân khí Kỵ Sĩ của mình rót vào cơ thể gia chủ!

Khánh Kỵ lẫn ông lão đều sửng sốt!

Ông lão chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm từ đỉnh đầu lan ra toàn thân.

Bộ phận cơ thể vốn như gỗ mục bắt đầu tràn đầy sức sống!

Ngay cả tiếng tim đập cũng không còn yếu ớt như trước.

Khánh Kỵ kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, gia chủ là đấng tối cao ngự trong lòng hắn, nhưng bây giờ đối phương lại bị Khánh Trần cưỡng chế quán đỉnh mà chẳng có sức phản kháng.

Hình ảnh này phá vỡ nhận thức cố hữu của hắn...Sao Khánh Trần dám làm như vậy?!

Vài phút sau, Khánh Trần từ từ rút tay lại, nói với vẻ mặt lạnh tanh:

“Ngài sắp xếp mọi việc mà không hỏi ta có đồng ý không, vậy nếu ta là gia chủ tương lai của Khánh thị thì ta quyết định việc gì cũng không cần ai đồng ý hết, chúng ta hòa nhau. Thật ra ta không quá hài lòng về Khánh Khôn và Khánh Vũ do ngài sắp đặt, nếu muốn yên tâm ngồi chơi xơi nước, ta cảm thấy vẫn nên để ngài quản lý Khánh thị thì hơn, bằng không ta sẽ lo lắng.”

Ông lão im lặng vài giây:

“Sao ngươi dám?”

Khánh Trần đanh giọng vặc lại:

“Ngày mai ta là chủ tịch hội đồng quản trị rồi, lẽ nào không có quyền bố trí sự vụ trong gia tộc à? Hay chức vị chủ tịch này chỉ là giả, thật ra nó có tiếng mà không có miếng? Ta là chủ tịch hội đồng quản trị, yêu cầu thành viên gia tộc là ngài tiếp tục công việc, có vấn đề gì không? Tất nhiên là không rồi.”

Những câu nói của Khánh Trần làn gia chủ nín thinh.

Khánh Trần nói tiếp:

“Nếu suy xét đến lợi ích của gia tộc thì còn có ai thích hợp tiếp tục quản lý gia tộc hơn ngài nữa đâu, dù sao ngài sẽ không lừa ta, nhưng Khánh Khôn và Khánh Vũ thì có mà nói trước. Lý Tu Duệ lão gia tử không còn lưu luyến thế giới này nữa, ca ca ta bị quy tắc trói buộc, tuổi thọ chỉ có bấy nhiêu, bởi vậy họ không có cách nào kéo dài tính mạng. Nhưng ngài thì khác, rõ ràng ngài vẫn không thể dứt bỏ Khánh thị. Vì thế, đừng nghĩ đến chuyện giải thoát nữa, yên ổn ở lại làm việc cho Khánh thị của ta đi. Quán đỉnh của Chuẩn Đề Pháp có thể tăng 21 năm tuổi thọ, trong 21 năm còn lại này mong ngài tiếp tục cung cúc tận tụy đến chết mới thôi.”

Khánh Trần nói những lời này với giọng điệu lạnh lùng, song lại khiến Khánh Kỵ cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Đám người thừa kế của Jindai và Kashima ngày ngày mong ngóng lão già nhà mình chết sớm, có thế nhân tài trẻ tuổi mới có cơ hội thể hiện.

Mà bên Khánh thị, Khánh Trần vậy mà lại chủ động gia hạn cho mình làm thái tử...thêm 21 năm nữa?

Hơn nữa, khi chân khí Kỵ Sĩ được rót vào cơ thể, vị gia chủ với trái tim sắt đá kia rơi lệ, Khánh Kỵ có thể nhìn thấy từ mặt bên những giọt nước mắt lăn xuống gò má đối phương, chẳng thể ngừng được.

Bỗng chốc Khánh Kỵ hiểu ra: Khánh Trần giận gia chủ chưa hỏi ý kiến mình mà đã bố trí xong xuôi hết thảy, cho nên cố ý làm thế là để nhìn xem vị gia chủ luôn luôn trấn tĩnh này phải thất thố.