Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2233: Đại Thế Đã Mất!




Ngươi làm cha, muốn dùng cách của mình để trả giá, hoàn thành trách nhiệm của người làm cha ấy, đương nhiên không thành vấn đề.

Nhưng ta không phải là người sẽ mặc cho người khác điều khiển, ta sẽ không diễn theo kịch bản ngươi đã an bài sẵn!

Muốn phó thác tất cả rồi thong dong qua đời? Nằm mơ.

Khánh Kỵ ở bên cạnh chậc lưỡi liên tục...Hai cha con đều chơi lớn quá!

Hắn thử nghĩ, nếu Khánh Vô dám làm thế, có lẽ sẽ bị hắn đánh đến mức ôm đầu khóc rống.

Khánh Trần nói tiếp:

“Ta sẽ phối hợp diễn nốt tiết mục còn lại, nhưng ngài cũng đừng nghĩ đến việc về hưu, không dễ vậy đâu.”

Nói rồi hắn xoay người đi ra ngoài:

“Hôm nay ta mới hiểu rõ ngài là người như thế nào, nhưng chắc hẳn hôm nay ngài cũng mới biết là kiểu người ra sao. Chúng ta còn rất nhiều thời gian ở chung, cứ từ từ tìm hiểu nhau.”

Dứt lời, Khánh Trần đã xuống núi.

Căn nhà trở nên yên tĩnh, ông lão lau nước mắt, bỗng bật cười:

“Không hổ là con ta, lợi hại thật.”

Đã lâu Khánh Kỵ không thấy lão gia tử cười.

“Sao vừa nãy ngươi không ngăn cản hắn?”

Lão gia tử nhìn về phía Khánh Kỵ và hỏi.

Khánh Kỵ nhìn lên xà ngang trên nóc nhà:

“Hắn là Kỵ Sĩ, ta đâu ngăn được hắn.”

“Lần đầu tiên ngươi thừa nhận mình không bằng người khác ở phương diện chiến đấu đấy, đúng là hiếm thấy.”

Ông lão thở dài:

“Giờ thì hay rồi, ta lại phải làm việc thêm 21 năm nữa.”

Khánh Kỵ bật cười:

“Chẳng phải là chuyện tốt hay sao?”

Ông lão nhìn vẻ hả hê của hắn, bực bội xua tay:

“Cút đi giúp Khánh Trì đi, tối nay phải giết hết tất cả những kẻ đáng chết. Trước tiên xử lý những người đó rồi chúng ta mới được rảnh tay giết khôi lỗi sư giấu trong bóng tối.”

Trong thành phố số 5, một tiểu đoàn trưởng của bộ đội cảnh vệ đang lặng lẽ tập kết thuộc hạ của mình, chuẩn bị giết lữ đoàn trưởng và thay quân trong phạm vi toàn thành phố.

Theo kế hoạch, vốn dĩ tối nay họ vu oan giá họa xong thì ngày mai mới nổi dậy.

Nhưng hiện tại trang viên Ngân Hạnh chặn tín hiệu, không thể truyền tin tức từ bên trong ra ngoài, không ai biết trong đó xảy ra chuyện gì, cũng không biết kế hoạch có thành công không.

Không thể chờ đợi thêm được nữa, tất cả những ai muốn tạo phản đều cảm thấy nguy hiểm cực độ, họ nhanh chóng quyết định động thủ ngay đêm nay, cho dù không có lý do chính đáng cũng phải bịa ra một lý do!

Thế nhưng, khi tiểu đoàn trưởng này vừa mới bí mật tập kết cấp dưới, đang chuẩn bị xúi giục phát động binh biến, sĩ quan phụ tá bên cạnh hắn bỗng móc súng ra và bóp cò.

Các binh sĩ nhìn tiểu đoàn trường nằm trong vũng máu, chợt cảm thấy hoảng sợ.

Giọng nói lạnh lùng của sĩ quan phụ tá vang lên:

“Đêm nay hắn có ý đồ tạo phản, ta trừng phạt hắn theo lệnh của gia chủ, các ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ, bằng không người nhà sẽ khó giữ được tính mạng. Cho các ngươi hai tiếng tố giác lẫn nhau, chỉ cần tìm ra người nói những lời xúi giục thì những người khác không phải ngồi tù.”

Hắn nói xong, bên ngoài nơi đóng quân bỗng có tiếng bước chân dồn dập, những binh lính thuộc lữ đoàn cảnh vệ vốn nghỉ thay phiền bây giờ đã vây kín nơi này.

Tiền tuyến phía bắc, người của Khánh Vũ đã bắt đầu chém giết.

Mục tiêu là tập đoàn quân dưới trướng Khánh Vân, mẹ của Khánh Văn, cùng với tập đoàn quân của cha Khánh Nguyên, đó là những kẻ tối nay dám chống lại gia chủ.

Bộ đội của Khánh Vũ nhanh chóng lẻn vào nơi đóng quân, hai sĩ quan chỉ huy định phát động binh biến chợt phát hiện tiểu đoàn canh phòng của mình đã làm phản từ lúc nào không hay, là do Khánh Vũ mở hàng phòng ngự của khu trú đóng!

Không chỉ thế, buổi tối radar trong quân doanh đã bị tắt đi, khí cầu máy bay ngay trên đỉnh đầu mà cũng không biết!

Có người thử cầu cứu, họ còn có một tập đoàn quân ở cánh quân bên phải làm át chủ bài, đó chính là bộ đội của cha Khánh Thi – sư đoàn thiết giáp số một.

Nhưng họ gọi điện thì không ai nghe máy, trái lại có người đột nhiên tiến vào lều chỉ huy báo cáo:

“Không ổn rồi, sư đoàn thiết giáp số một bỗng bao vây nơi này từ cánh phải, sau khi chạm trán lực lượng canh gác bên ngoài của bên ta, họ lập tức tấn công. Họ đến không phải để tiếp viện, mà là để bao vây tiễu trừ chúng ta!”

Quan chỉ huy ngã ngồi trên ghế, ai có thể ngờ được người luôn sắm vai một kẻ tràn đầy dã tâm muốn khiêu chiến quyền uy của gia chủ Khánh thị lại là người của gia chủ!

Khi tất cả mọi người cho rằng cha của Khánh thị dã tâm bừng bừng, đối phương từ trước đến nay vẫn luôn là cấp dưới trung thành nhất của gia chủ, chưa bao giờ thay lòng.

Kỹ năng diễn xuất tài tình hơn Jindai Kura, Jindai Unshuu nhiều!

Đại thế đã mất!