Đối với gia chủ, Khánh Thủ là một mớ kinh nghiệm hắn đưa cho Khánh Trần, chỉ cần kết nối tế bào thần kinh, cho dù Khánh Trần không có kinh nghiệm quản lý hậu cần quân nhu thì cũng có thể hiểu rành mạch chỉ trong một tối.
Khánh Kỵ nói một cách bình tĩnh:
“Lát nữa còn có Khánh Liêm chịu trách nhiệm quản lý sổ sách kế toán, Khánh Triết quản lý toàn bộ nghị sĩ quốc hội...Tổng cộng có chín người, mặt ngoài họ là người của gia chủ nhưng trên thực tế vẫn luôn cấu kết với người ngoài. Hôm nay gia chủ tập hợp họ lại tặng cho ngươi, ngươi thấy món quà sinh nhật này thế nào?”
Dù là Khánh Trần thì đây cũng là lần đầu tiên hắn tự mình cảm nhận được sự tàn nhẫn của gia chủ Khánh thị!
…
Khánh Trần từng nhiều lần lợi dụng lỗ hổng của quy tắc, nhưng lần đầu tiên hắn phát hiện, thì ra công nghệ đoạt xác của Jindai đã nằm trong tay gia chủ Khánh thị, hơn nữa còn có thể lợi dụng bug đến độ nghịch thiên như vậy.
Chỉ có bug của vải liệm phối hợp hoàn mỹ với Đại Vũ mới có thể sánh bằng bug này.
Tinh lực của con người là hữu hạn, cả đời hoàn thành xuất sắc một việc đã làm giỏi lắm rồi.
Muốn làm một sĩ quan hậu cần ưu tú, đầu tiên ngươi phải biết vật tư lấy ở đâu ra, trưng thu vật tư sẽ ảnh hưởng thế nào đến tài chính, vận chuyển đến tiền tuyến mất bao lâu, trên đường sẽ gặp phải những khó khăn gì.
Nếu muốn hiểu được hình thức vận hành kinh tế của tập đoàn tài chính thì cách tốt nhất là phụ trách kiểm toán, kiểm toán viên giỏi nhất tinh thông mọi kỹ xảo, hắn biết cách kiểm tra giấy tờ giả, biết cách kiểm tra dữ liệu kinh tế thật, biết vùng xám trong từng dự án, biết dự án nào nên dùng mánh khóe để qua mặt gia tộc.
Khánh Trần không có kinh nghiệm hậu cần? Không sao.
Khánh Trần không có kinh nghiệm kế toán? Không vấn đề.
Khánh Trần không có kinh nghiệm quản lý thành phố và tập đoàn? Chuyện nhỏ.
Khánh Trần không có kinh nghiệm quản lý sự vụ trong quân đội? Dễ ợt.
Khánh Trần không có kinh nghiệm giao thiệp với chính khách? Đơn giản.
Ở đây có sẵn vài gói kinh nghiệm cho ngươi, kinh nghiệm và ký ức trong đời họ đều để lại cho ngươi hết. Mỗi một mạng sống giúp Khánh Trần đỡ tốn công sức hơn được một chút.
Đó là món quà sinh nhật mà gia chủ Khánh thị tặng cho con trai mình.
Trên đời này còn có món quà nào độc địa hơn chín mạng người sao? Có lẽ là không.
Trước đó Khánh Trần còn nghĩ, sau trận chiến ở khu cấm kỵ số 002, gia chủ biết rõ gia tộc đã nội loạn mà lại không hề hành động gì cả.
Gia chủ biết khi mình ẩn cư trên núi, thành viên trong phe phái dòng chính của mình liên tục bị người của bè cánh khác chiêu hàng, thậm chí gia chủ còn biết những người đó là ai, nhưng gia chủ một mực không ra tay, trái lại để đối phương sống yên ổn.
Gia chủ biết đối phương sẽ lấy việc “Khánh Trần bị đoạt xác “ ra công kích Khánh Trần nhưng lại chẳng hề lo lắng, trái lại coi chuyện này như một cơ hội, tặng cho con mình món quà sinh nhật độc ác nhất.
Đến bây giờ Khánh Trần mới hiểu được, thì ra đối phương đã bố trí từng bước từng bước một, sau đó chờ mình đến thành phố số 5 đặt dấu chấm hết.
Nuôi những người này chẳng qua là vì họ còn có tác dụng mà thôi.
Khánh Trần thở dài:
“Quá độc ác.”
“Ác à?”
Khánh Kỵ tỉnh rụi:
“Những người này không chỉ phản bội gia chủ mà còn phản bội gia tộc của mình. Cấu kết với Trần Dư của Trần thị vây giết ảnh tử nhà mình, giao công nghệ cốt lõi của mình cho người khác, thù ngoài chưa dẹp yên lại muôn phát động nội chiến, loại người này chết không có gì đáng tiếc. Lão gia tử ở ẩn trên núi Ngân Hạnh quá lâu, họ đều cho rằng lão gia tử hồ đồi rồi. Lão gia tử càng trầm lặng thì họ càng cảm thấy mình có phẩn thắng, thậm chí thật sự cho rằng đây là một cuộc chiến ngang sức. Đấy, to gan đến mức coi trời bằng vung.”
Khánh Kỵ nói tiếp:
“Vốn dĩ lão gia tử muốn đích thân dạy dỗ ngươi trở thành gia chủ, nhưng hắn không còn nhiều thời gian nữa. Việc hắn có thể làm là giữ những người này lại, sau đó tặng cho ngươi.”
Trong lúc Khánh Kỵ và Khánh Trần nói chuyện với nhau, chín người kia đã bị bắt giữ.
Khánh Kỵ nói với Khánh Trần:
“Đi lấy gói kinh nghiệm đi, dù thế nào hôm nay cũng phải rửa sạch hiềm nghi của ngươi mới được, gia chủ tương lai sao có thể bị nghi ngờ bị người khác đoạt xác.”
“Họ sẽ biến thành người sống thực vật à?”
Khánh Trần hỏi, ngữ khí hết sức bình tĩnh.
“Còn phải xem ngươi có muốn để họ biến thành người sống thực vật không đã.”
Khánh Kỵ nở nụ cười:
“Sau khi liên kết tế bào thần kinh, ngươi có thể lựa chọn ký ức mình muốn giữ lại, phần còn lại có thể trả về trong đầu hắn, ngươi có quyền quyền định giữ cái gì, trả cái gì.”
Nguyên lý đoạt xác là lợi dụng công nghệ kết nối tế bào thần kinh gửi toàn bộ ý thức của đối phương vào người máy nano, sau đó lại dùng người máy nano “tải” ý thức vào não bộ của Khánh Trần.
Thật ra công nghệ này có cơ chế đảo ngược, chỉ cần Khánh Trần đọc ký ức xong lại dùng người máy nano truyền ý thức của đối phương về vỏ đại não, đối phương sẽ không trở thành người sống thực vật.