Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2229: Dạ Tiệc Kết Thúc




Khánh Kỵ nói:

“Gia chủ đề nghị ngươi chỉ đọc kinh nghiệm năng lực hữu dụng của họ, về phần kinh nghiệm tình cảm vô dụng thì trả cho họ đi. Sau khi đoạt xác kết thúc, tự nhiên sẽ có người đưa họ ra tòa xét xử chính thức, gia chủ của Khánh thị không thể chịu ô danh dùng thủ đoạn tà ác giết người được.”

Khánh Trần thở dài:

“Các ngươi chu đáo thật.”

Khánh Trần tiến lên, người hầu câm dán hai ống dẫn lên huyệt thái dương của hắn, ở phía bên kia Khánh Thủ cũng bị dán ông dẫn của người máy nano lên đầu.

Sảnh yến hội im phăng phắc, tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn cảnh này, thậm chí có người run bần bật.

Cùng lúc đó, có người muốn mật báo nhưng lại phát hiện tín hiệu ở đây đã bị chặn.

Người hầu câm thử điều chỉnh số liệu, nhấn nút khởi động, người máy nano trông như thủy ngân ở trong thiết bị chảy vào cơ thể của hai người.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Khánh Trần nhanh chóng tổng hợp và phân loại ký ức của Khánh Thủ, chỉ giữ lại kinh nghiệm quản lý quân nhu, ký ức về bí mật và những tình cảm khác đều bị trả lại như rác rưởi.

Khánh Trần mở mắt, hắn chỉ dùng vài phút đã tiếp thu xong kinh nghiệm quản lý quân nhu đối phương tích lũy suốt hai mươi năm.

Khánh Thủ cũng mở mắt ra.

Bây giờ Khảnh Thủ cảm thấy trong đầu mình thiếu mất cái gì đó, nhưng lại không nhớ ra được rốt cuộc là thiếu cái gì.

Khách khứa trong bữa tiệc đều kinh hãi, hóa ra Khánh Trần không thể bị đoạt xác được thật ư!?

Khánh Kỵ bình tĩnh nói:

“À đúng rồi, các ngươi cũng có thể nghi ngờ chiếc máy này có vấn đề, ví dụ như nghi ngờ nó vốn không phải dùng để đoạt xác, Khánh Trần và Khánh Thủ đứng trên máy chỉ là giả vờ thôi, bọn ta không mở chương trình đoạt xác. Nào, đưa hai người vừa chất vân lớn tiếng nhất lại đây, khởi động chương trình đoạt xác cho họ.”

Hai người kia giãy giụa, thậm chí có một người còn són ra quần.

Họ bị trói trên máy móc, trơ mắt nhìn người máy nano bị rót vào cơ thể mình.

Năm phút ngắn ngủi trôi qua, một người tỉnh lại, một người khác trở thành người sống thực vật vĩnh viễn.

Người bị đoạt xác đứng tại chỗ, hắn nhìn hai tay mình với vẻ khó tin:

“Ta...ta đoạt xác thành công rồi sao?”

Khánh Kỵ nói:

“Đoạt xác hoàn thành, dẫn đi đi. Bây giờ còn ai không tin Khánh Trần nữa không, giơ tay lên cho ta xem nào.”

Không ai dám giơ tay.

Không một ai phản đối.

Đến lúc này mọi người đã nhận ra, vị gia chủ ẩn cư nhiều năm vẫn chưa già cả hồ đồ, đối phương đã chuẩn bị sẵn để ứng phó với bão táp tối nay rồi.

Khánh Kỵ cười nói:

“Vậy thì dạ tiệc hôm nay cũng kết thúc ở đây, nhưng bây giờ mọi người vẫn chưa thể đi được, chỉ có thể ở lại phòng cho khách trong trang viên Ngân Hạnh, chúc các ngươi đêm nay có một giấc mơ đẹp! Mời rời khỏi đây!”

Hắn không muốn cho những người này thấy cảnh Khánh Trần cướp đoạt ký ức, cho nên quá trình đoạt xác sau đó phải chờ những người này đi hết mới tiến hành được.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, Khánh Trần lại đứng trong thiết bị, chờ người hầu câm dẫn từng người đến.

Jindai Kura yên lặng quan sát, mãi lâu sau mới cảm thán:

“Trước kia nghe nói gia chủ Khánh thị hung tàn, nhưng cứ cảm thấy hắn ở mãi trên núi Ngân Hạnh không có hành động gì, có tiếng mà không có miếng. Mà hôm nay đích thân trải nghiệm mới cảm nhận được tâm tư của hắn kinh khủng đến mức nào...Vị gia chủ này có thể vứt bỏ tình cảm nhân loại được thật sao?”

Khánh Kỵ đánh giá Jindai Kura:

“Này...ngươi có kỹ năng lợi hại nào không?”

Jindai Kura suy tư:

“Ta rất được lòng phái nữ.”

Hai mắt Khánh Kỵ sáng rực lên:

“Mau, kéo hắn vào thiết bị cho ta, thái tử nhà chúng ta cần kỹ năng này lắm đáy!”

Khánh Trần dở khóc dở cười đi ra khỏi thiết bị:

“Ngươi khịa ai đấy hả...Ta đã đọc ký ức của họ rồi, bắt đầu thôi, tối nay có không ít người cần trừ khử đâu. Bắt đầu từ bộ đội cảnh vệ ở tất cả thành phố, họ chuẩn bị binh biến. Đầu tiên là lữ đoàn trưởng Khánh Chu của lữ đoàn cảnh vệ thành phố số 5, hắn đã ngấm ngầm theo quân địch rồi, thứ hai là tiểu đoàn trưởng Khánh Biện thành phố số 4, thứ ba là...”

Khánh Thủ bị cướp ký ức là sĩ quan hậu cần quản lý quân nhu, là một trong những nhân vật quan trọng trong phe đối địch, tất nhiên hắn biết nhiều bí mật.

Khánh Trần báo ra mười mấy cái tên liên tiếp, Khánh Kỵ nhìn Khánh Trì, đối phương ghi lại sau đó lập tức rời đi, bắt đầu mở màn cuộc thanh trừng đêm nay.

Khánh Trần không cần làm gì nữa, hắn chỉ cần nói những cái tên này ra là được rồi, công việc thanh trừng đã có Khánh Trì, Khánh Vũ lo.

Đây là nguyên nhân Khánh Vũ trấn thủ tiền tuyến, phái Khánh Trì dẫn bộ đội về nghỉ luân phiên. Đối phương định mai ra tay, nhưng gia chủ không muốn để cho những người khác sống qua đêm nay.

Đại nhân vật khi tổ chức các cuộc họp quan trọng đều có chung một thói quen: Vấn đề nào có thể giải quyết thì nhất định phải giải quyết trước hội nghị, nên giết thì giết hết, nên đàm phán thì đàm phán, khi hội nghị chính thức bắt đầu vĩnh viễn đều là nhất trí tán thành.