Khánh Trần gật đầu:
“Vì vậy nếu ngày mai gia chủ vẫn cứ muốn đẩy ta lên vị trí chủ tịch hội đồng quản trị thì họ sẽ xúi giục tướng sĩ trong quân, nói Khánh thị đã bị Jindai chiếm giữ, từ đó phát động binh biến? Cho dù Khánh Vũ ủng hộ ta thì họ cũng có thể nhân cơ hội này diệt trừ đối phương?”
“Có lẽ đúng là lối suy nghĩ này.”
Khánh Kỵ gật đầu.
Khánh Trần tò mò hỏi tiếp, như thể không có ai ở đây:
“Nhưng nếu thế thì Khánh thị sẽ nội chiến mà, lẽ nào họ không sợ Vương Quốc, Jindai, Kashima ngóc đầu trở lại ngay ư? Đến lúc đó chỉ sợ tiền tuyến cũng sẽ không yên ổn.”
Khánh Kỵ cười gằn:
“Khánh Vân mất con, điên rồi.”
Hiện nay các thế lực quân đội ở tiền tuyến đan xen phức tạp, đối ngoại nhất trí là tất nhiên nhưng đối nội thì chưa chắc.
Nhiều người cảm thấy Khánh Vũ là tổng tư lệnh ở tiền tuyến, chắc chắn tất cả bộ đội đều là đội quân chính quy của hắn, nhưng thật ra không phải, hắn cũng chỉ là người bện quân đội này thành một sợi dây thôi.
Đây cũng là nguyên nhân khách khứa trong yến hội dám thách thức Khánh Trần và gia chủ.
Nhưng phát động binh biến cũng cần lý do, cho dù là bộ đội chính quy dưới trướng cũng sẽ không để mặc cho ngươi xông lên núi Ngân Hạnh tạo phản.
Tạo phản luôn là một việc hết sức tinh tế, như Chu Lệ nhà Minh khi tạo phản nhất định phản giơ cao lá cờ “thanh quân trắc”: Bọn ta chỉ đi tiêu diệt gian nịnh bên cạnh hoàng đế, còn tại sao hoàng đế lại chết cháy thì bọn ta cũng không rõ!
Lá cờ này dựng lên không phải để cho chính khách xem, cũng không phải cho các nhà sử học đời sau xem, mà nó dùng để lừa dối binh sĩ tầng dưới.
Nhiều người cho rằng, tạo phản là một quá trình rất đơn giản: Chỉ cần ngươi quan hệ tốt với cấp dưới, đến lúc đó chỉ cần ngươi hô một tiếng là binh sĩ dưới trướng sẽ đi theo ngươi tạo phản.
Không phải vậy.
Sự thật là, đầu tiên ngươi cần có một lý do chính trị đúng đắn, sau đó bảo thân tín của mình rêu rao trong quân việc Khánh Trần đã bị Jindai đoạt xác, kể chuyện gia chủ khăng khăng muốn con mình kế vị, nhắc đến thái độ xem nhẹ lợi ích gia tộc của đối phương, khơi dậy sự phẫn nộ trong lòng binh sĩ.
Hiện nay, tinh thần chống Jindai trong quân đội Khánh thị vô cùng mãnh liệt, chỉ có lý do này mới có thể khiến các binh sĩ đứng về phía mình,
Vì vậy, tối nay họ nhất định phải vu tội bằng được.
Nhưng đúng lúc này, cửa đại sảnh lại mở ra, vài người hầu câm bê hai chiếc máy bước vào.
Tất cả mọi người nhìn thấy chiếc máy kia thì kinh hãi không thôi, thiết bị kết nối tế bào thần kinh của người may nano, đó là thiết bị dùng để đoạt xác!
Khánh Kỵ tiến lên trước một bước:
“Nếu mọi người vẫn còn nghi ngại về việc Khánh Trần có bị đoạt xác hay không, vậy thì tối nay vừa hay mượn dịp này chứng minh với tất cả rằng người mang huyết mạch tổ tiên Khánh thị không thể bị đoạt xác.”
Mọi người ồ lên, đây là lần đầu tiên họ nghe về kiến giải này, mà để chứng minh Khánh Trần không bị đoạt xác, Khánh Kỵ muốn kiểm tra ngay tại đây cho tất cả cùng nhìn!
Khi nhìn thấy hai chiếc máy này, Khánh Trần thẩm thở dài, ngay cả thiết bị cũng được chuẩn bị sẵn sàng, chứng tỏ gia chủ Khánh thị đã đoán trước được đối phương định dùng chiêu gì…Thì ra là chờ mình ở đây!
Jindai Kura cảm thán:
“Khánh thị lục đục nội bộ lại chơi lớn thế sao, đẩy người thừa kế vào thiết bị kết nối tế bào thần kinh luôn cơ à? Kích thích ghê!”
Khánh Kỵ nhìn xung quanh:
“Gia chủ đã nói tối nay ai cũng có thể thử đoạt xác Khánh Trần, nếu đoạt xác thành công thì có thể xí xóa mọi chuyện. Cơ thể Kỵ Sĩ là thân xác mà đến cả Jindai Senaka cũng mơ ước, có ai có hứng thú không?”
Nhưng bây giờ, những người vừa đứng ra chất vấn Khánh Trần đều nhao nhao lùi về sau, trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi bị đẩy lên dùng chiếc máy kia.
Khánh Kỵ đợi mãi mà vẫn không có ai dám thử.
Cướp đoạt cơ thể của Khánh Trần tuy rất hấp dẫn, nhưng gia chủ chuẩn bị chu toàn như thế chứng tỏ có vấn đề!
Hắn cười nhạt:
“Giờ lui bước cũng đã muộn rồi. Khánh Trì, mang Khánh Thủ lại đây, cho hắn thử trước.”
Người đàn ông trung niên tên là Khánh Thủ quay người chạy ra ngoài, kết quả bị người hầu câm bắt được, giao cho binh sĩ đứng sau lưng Khánh Trì.
Khánh Thủ phẫn nộ, ra sức giãy giụa:
“Các ngươi muốn làm gì, thả ta ra, ta không thử!”
Khánh Kỵ giải thích với Khánh Trần:
“Hắn là người quản lý quân nhu hậu cần, là tiết điểm liên lạc của từng phe phái trong quân đội, đồng thời cũng là một trong những người đầu têu tối nay.”
Khánh Trần đã hiểu, việc gia chủ phải làm còn tàn nhẫn hơn những gì hắn nghĩ.
Hiển nhiên gia chủ biết Khánh Trần sau khi bị đoạt xác không chỉ không làm sao cả, mà còn có thể cướp lấy ký ức của đối phương.
Bây giờ bắt Khánh Thủ đến đây, ngoài mục đích công khai xử phạt ra đối phương còn muốn đưa ký ức của Khánh Thủ cho hắn, để hắn biết được tất cả con đường vận chuyển quân nhu hậu của Khánh thị!