Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2225: Lợi Ích Của Khánh Thị




Không phải không chọn phe, mà là không cần phải chọn sớm như thế.

Chính trị là thủ đoạn giao dịch, cho dù Khánh Vũ đã nhập hội với ánh tử thì Khánh Trần cũng phải đưa ra nhiều hứa hẹn hơn nữa nếu muốn nhận được sự ủng hộ của hắn, ví dụ như con trai của Khánh Vũ là Khánh Hạnh sẽ có được chức vị nào đó sau lần tẩy bài này.

Vị trí của Khánh Vũ quá quan trọng, đến độ không phải cứ ra lệnh một tiếng là có thể thay đổi.

Hắn hoàn toàn có thể treo giá, nhưng hắn lại không làm vậy.

Khánh Vũ dừng gõ tay lên mặt bàn, hắn ngẩng đầu lên:

“Cả đời này ta chỉ đứng về phía lợi ích của Khánh thị, ai nắm quyền mà có lợi cho Khánh thị thì ta ủng hộ người đó, đay là lời hứa của ta với người trên núi Ngân Hạnh khi xưa.”

Sĩ quan phụ tá sửng sốt, những gì Khánh Vũ vừa nói tiết lộ hắn và gia chủ dường như còn có quan hệ bí mật nào đó, nhưng trước nay chưa từng có ai nghe nói về việc này.

Phong cách làm việc của Khánh Vũ rất lạ, hắn giống như một con sói cô độc trong tập đoàn Khánh thị, không kéo bè kết đảng, không mưu cầu tư lợi, quản lý một nửa không quân Khánh thị, không thân thiết với bất kỳ ai.

Nhưng một người cổ quái như vậy lại từng bước trở thành tổng tư lệnh của tập đoàn quân Khánh thị.

“Thật ra cũng không phải bí mật động trời gì.”

Khánh Vũ cười:

“Hồi còn trẻ ta chướng mắt tất cả mọi người, cảm thấy mình là nhất, trong học đường thành tích học tập luôn dẫn đầu, chơi cờ không một ai là đối thủ. Nhưng bởi vì quá khinh thường người khác nên không có lấy một người bạn, khi ấy Khánh Khôn là bạn cùng trường với ta, mỗi khi tan học là gọi mấy đứa bạn xấu của hắn chặn đường ta. Cha mẹ ta mất sớm, không ai giúp đỡ, ta chỉ có thể để mặc cho họ bắt nạt.”

Sĩ quan phụ tá ngẩn ra, đây là chuyện mất mặt của tư lệnh nhà mình năm xưa ư?

Khánh Vũ nói tiếp:

“Lúc đó trường quân đội Hỏa Chủng bắt đầu tuyển sinh, ta rất muốn đến đó, thành tích thi viết của ta vẫn đứng thứ nhất, nhưng khi phỏng vấn hiệu trưởng trường quân đội Hỏa Chủng nói tính cách của ta quá cô độc, không hợp tòng quân. Vì chuyện đó mà ta phiền muộn rất lâu, ngay cả Khánh Khôn còn thi đậu, vậy mà ta lại trượt. Người khác có cha mẹ chạy chọt giúp, mà ta không có.”

Sĩ quan phụ tá thấy lạ:

“Năng chỉ huy quân sự của ngài đã là số một, số hai ở Liên Bang, tại sao trước kia lại trượt phỏng vấn? Hơn nữa cuối cùng ngài cũng đến học trường quân đội Hỏa Chủng đấy thôi.”

“Phần thi thứ hai là một trận diễn tập quân sự trên mô hình 3D.”

Khanh Vũ nói:

“Khi đó ta chỉ huy bộ đội cánh phải, còn bộ đội chủ lực bị quân địch bao vây, đề thi yêu cầu ta giải cứu bộ đội chủ lực. Nhưng ta nghiên cứu mô hình một cách tỉ mỉ và phát hiện, dù ta cố gắng giải cứu bộ đội chủ lực thì vẫn không thể giành được chiến thắng, nhưng nếu ta có thể nhanh chóng tấn công đại bản doanh của quân địch thì đối phương hoàn toàn không thể ngăn cản lực lượng của ta. Vì thế ta lạc đề...Mục đích của chiến tranh chẳng phải là thắng lợi hay sao?”

Sĩ quan phụ tá im lặng.

“Mùa hè ấy ta bị trường quân đội Hỏa Chủng từ chối, thế là ngày ngày nhốt mình trong phòng, hậm hực không muốn đi ra ngoài. Kết quả là vào một buổi chiều Khánh Kỵ bỗng tìm đến nhà ta, dẫn ta lên núi Ngân Hạnh, đưa đến trước mặt gia chủ. Hắn nói hắn có thể thuyết phục hiệu trưởng của trường quân đội Hỏa Chủng cho ta qua phần thi thứ hai.”

Khánh Vũ cười nói:

“Hồi ấy ta cũng chẳng rõ mình ấm đầu hay sao mà lại hỏi hắn có phải hắn muốn ta mang ơn đội nghĩa rồi làm tay sai cho hắn không, nếu như đổi lấy một cơ hội bằng sự tự do của quãng đời còn lại, thì ta thà rằng không cần.”

Khánh Vũ nói tiếp:

“Nhưng lão gia tử mỉm cười nói không cần, hắn chỉ cần ta vĩnh viễn đứng về phía lợi ích của Khánh thị là được. Ta nhập học trường quân đội Hỏa Chủng, sau này hắn không còn đến tìm ta nữa, giống như cuộc nói chuyện ở mùa hè năm đó chưa từng xảy ra...Nhưng ta vẫn nhớ kỹ câu nói ấy của hắn.”

Hắn nói:

“Bởi vậy, vì lợi ích của Khánh thị, dù không ưa Khánh Khôn thì vì đại cuộc ta cũng sẽ không giở trò hãm hại hắn. Vì thế các ngươi đều cảm thấy ta nên treo giá, nhưng theo ta thấy ta chỉ đang lựa chọn điều phù hợp với lợi ích của Khánh thị thôi. Khi Mật Điệp Ti còn ở trong tay ảnh tử, tổ chức tình báo này chưa khủng bố đến mức này, mà bây giờ ta phải thừa nhận một điều, những việc hắn làm trong những ngày qua, ta không làm được. Mỗi khi ta phục chế cuộc chiến diễn ra trong mấy ngày nay trên mô hình 3D, ta đều cảm thấy rất đỗi ngạc nhiên, phối hợp chặt chẽ từng bước trong chiến đấu khiến Jindai hoàn toàn chết lặng, thậm chí cuối cùng đội quân ảnh tử không mất một quân một tốt, quá thần ký. Người như vậy nên trở thành gia chủ.”