Khánh Trì nói tiếp:
“Sau đó, đội quân ảnh tử tiếp ứng Jindai Kura, Jindai Unshuu rút lui, điều khiển khí cầu máy cấp Giáp đâm vào biệt thự của gia chủ Jindai theo sự chỉ huy của tướng quân Khánh Trần, khiến nơi đó chìm trong biển lửa.”
Mọi người nhìn về phía Jindai Kura, Jindai Unshuu, Jindai Sore, phần lớn khách khứa ở đây đều chưa lựa chọn phe phái, mới nãy chỉ bị người khác cố ý dắt mũi.
Họ không ngờ lần này Khánh Trì trở về lại mang theo tin tức chấn động đến vậy.
Oanh tạc đạo tràng Tâm Cảnh, đâm biệt thự của gia chủ, đây quả là chiến tích khủng khiếp, mà hết thảy hành động này đều được hoàn thành với sự giúp đỡ của Jindai Kura và Jindai Unshuu.
Khánh Trì nói:
“Trước mắt có hai tin tức đã được xác nhận, đầu tiên là gia chủ đời tiếp theo của Kashima là Lee Hyun Ji chưa kịp kế vị đã bị tướng quân Khánh Trần giết chết ở thế giới ngoài.”
“Tin tức thứ hai là tướng quân Khánh Trần sử dụng phương pháp đặc biệt tấn công cứ điểm trên không của tổ chức Vương Quốc, bên ta đã tìm cách xác nhận với Tòa án cấm kỵ, gia chủ Jindai đã chết do vụ tai nạn trên không này, thi thể của đối phương bị Tòa án cấm kỵ thu dụng. Cứ điểm trên không của tổ chức Vương Quốc đã rút lui về phía bắc, tạm thời sẽ không ngóc đầu trở lại.”
Đến lúc này, cả đại sảnh lặng ngắt như tờ.
Lee Hyun Ji tử vong, gia chủ Jindai tử vong, nói một cách chuẩn xác, điều này có nghĩa là Khánh Trần giết liền hai gia chủ.
Ngươi nói Jindai dùng mạng sống của Jindai Yunhe, Jindai Seisho để giúp Khánh Trần lừa gạt tất cả mọi người thì còn có thể hiểu được.
Dù sao một người là cao thủ cấp A, còn một người là con trai ruột, Jindai làm được điều đó.
Nhưng bây giờ, gia chủ Jindai không đến mức dùng mạng của mình để giúp Khánh Trần đâu nhỉ?
Mọi người nhìn Khánh Trần với ánh mắt kinh hãi, họ nhớ lại những việc xảy ra khi nãy, chợt phát hiện dù đối mặt với sự chỉ trích dồn dập của người khác thì đối phương cũng không khoe những công trạng này ra.
Bình thường, mọi người có được chút công lao là muốn khoe khoang khoác lác ngay, còn chuyện của ngươi đáng để khoe lại không mảy may tiết lộ.
Khiêm tốn quá.
Ấn tượng của nhiều người về Khánh Trần vẫn còn dừng lại ở giai đoạn “Kẻ hung tàn phá hủy căn cứ A02”, nhưng so với những gì hắn làm bây giờ, sự tích trước kia chẳng là gì cả.
Nhưng Khánh Trì vẫn chưa định dừng lại:
“Ngoài ra còn có một việc nữa, mấy hôm trước khi quân đội bên ta bố trí binh lực ở phía bắc, tập đoàn quân Trần thị do Trần Dư đích thân chỉ huy đột nhiên muốn vượt qua khu cấm kỵ số 008, ý đồ tranh gianh khu vực Tây Nam trong vùng biên giới của ta. Kết quả bị tướng quân Khánh Trần chặn đường, tướng quan Khánh Trần đã tiêu diệt một trung đoàn dã chiến, một lữ đoàn dã chiến của phe địch, đồng thời phá hủy một khí cầu máy cấp Giáp, lại khiến Trần Dư hao tổn hai bức tranh.”
“Khiến Trần Dư hao tổn hai bức tranh” mới là quan trọng nhất, điều này có nghĩa là Khánh Trần từng đánh trực diện với Trần Dư, hơn nữa còn sống sót.
Nếu chiến tích cỡ này bị truyền ra ngoài thì nó đủ để biến Khánh Trần thành cao thủ cấp A lóa mắt nhất Liên Bang, được xưng là cao thủ số một dưới bán thần cũng không quá.
Nghe Khánh Trì báo cáo, rốt cuộc tất cả mọi người hiểu được vì sao hắn lại gọi Khánh Trần là tướng quân, vì Khánh Trần sắp được thăng quân hàm mới, đến lúc đó Khánh Trần sẽ là trung tướng…
Nói thật, chỉ riêng việc giết chết gia chủ Jindai và Kashima, nổ tung đạo tràng Tâm Cảnh, dù thăng lên quân hàm thượng tướng cũng được ấy chứ.
…
Tại tiền tuyến phương bắc, Khánh Vũ bình tĩnh ngồi trong lều chỉ huy, ngón tay gõ mặt bàn liên tục.
Hắn đang chờ đợi.
Tính thời gian, chắc hẳn bây giờ Khánh Trì đã đến thành phố số 5 rồi nhỉ?
Khánh Trì không chỉ mang đến tình báo của cuộc chiến mà còn mang theo cả vài món quà nhỏ Khánh Vũ chuẩn bị cho Khánh Trần.
Quà không đắt, chỉ là mấy bức tượng Phật vàng và tượng Bồ Tát vàng.
Mỗi một bức tượng đủ để một gia đình bình thường ấm no cả đời, nhưng nếu Khánh Trần trở thành chủ tịch hội đồng quản trị, mỗi năm được chia hoa hồng kếch xù đương nhiên sẽ không coi những thứ này ra gì.
Nhưng lễ vật này đại diện cho thái độ của Khánh Vũ.
Khánh Vũ thân là tổng tư lệnh của tập đoàn quân ở tiền tuyến, hiện nay có thể nói là dưới một người trên vạn người.
Với thân phận và địa vị của hắn, hoàn toàn không cần tặng quà cho con cháu trong gia tộc, nếu là vãn bối như Khánh Nhất dù ăn sinh nhật một trăm lần cũng không có cơ hội nhận được quà của hắn.
Chỉ có thân phận gia chủ và chủ tịch hội đồng quản trị mới đáng để hắn huy động nhân lực.
Cho nên lập trường của Khánh Vũ rất rõ ràng: Trong lòng hắn, Khánh Trân đã là người nắm quyền tương lai của Khánh thị, hắn cam tâm tình nguyện theo hầu.
Đây mới là điều quan trọng nhất.
Trong lều chỉ huy, một sĩ quan phụ tá nhìn Khánh Vũ:
“Ông chủ, thật ra với địa vị của ngài không cần phải chọn phe sớm vậy đâu. Ngài hoàn toàn có thể nhân cơ hội này sắp xếp ổn thỏa cho tương lai của Khánh Hạnh.”